*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi dừng lại vài giây đồng hồ, tâm trạng của Nam Cung Ấu Vi đã ổn định lại, trả lời nói: "Mặc dù tôi sớm đã sinh ra linh trí, nhưng tôi vẫn luôn bị gia tộc Nam Cung khống chế, cũng không biết xúc đến những cường giả khác ở trái đất."
"Có điều, theo tôi được biết thì bên trong gia tộc Nam Cung, hơn 2000 năm trước có một vị cấp bậc Chuẩn tiên đế tồn tại, về sau thì không biết tung tích nữa."
Advertisement
Nam Cung Ấu Vi nói thêm: "Người của Gia tộc Nam Cung trước đó khống chế tôi, là Nam Cung Dận, sau khi tôi hóa thành hình người, gọi ông ta một tiếng ông nội."
"Có điều lão già này không có lòng tốt, muốn chờ tôi sau khi trưởng thành, sẽ tìm lấy sức mạnh trong cơ thể của tôi, cũng may nửa năm trước, hai thân thể của ông ta, đều bị giế t chết hết rồi."
Advertisement
Nam Cung Ấu Vi nói: "Chuyện này may mắn mà có anh, ở núi Võ Đang đã xóa sổ thân phận thật của Nam Cung Dận."
"Thì ra Nam Cung Dận ở núi Võ Đang là chính chủ à."
"Ừm, lúc trước tôi vẫn là m dương song ngư, ông ta cũng vì muốn cố gắng đòi bằng được lực lượng của tôi, nên mới bị phản phệ, trượt cảnh giới xuống."
Nam Cung Ấu Vi nói tiếp: "Tôi cũng vì hấp thu được một phần sức mạnh của ông ta, may mắn đúng dịp mới tiến hóa thành hình người."
"Thì ra là thế."
Tô Thương gật gật đầu, sau đó tò mò hỏi: "Thạch nữ, cô tu luyện như vậy, có thể đạt đến cảnh giới gì?"
"Không biết."
Nam Cung Ấu Vi hơi lắc đầu rồi nói: "Nếu như linh khí khôi phục, mười mấy năm sau, ít nhất thì tôi có thể đạt được Chuẩn tiên đế đó."
"Chuẩn tiên đế!"
Tô Thương kinh ngạc, nhịn không được mà nói: "Khủng bố như vậy sao, bây giờ cô chỉ là cảnh giới giả đan nhất chuyển, thậm chí còn chưa đặt chân đến Kết đan chân chính mà."
"Rất khó tin hay sao?"
Nam Cung Ấu Vi khẽ cười nói: "Tôi hấp thụ tinh hoa đất trời 10 vạn năm, hóa thành hình người để tu luyện, vài chục năm đạt đến Chuẩn tiên đế, cũng không được tính là tốc độ bình thường hay sao chứ?"
"Chuyện này...cũng đúng."
Tô Thương khẽ gật đầu, mặc dù hơi khoa trương, nhưng không thể không nói, cái cô thạch nữ này quả thật là rất khủng bố nha.
"Còn chuyện gì nữa không, nếu không thì tôi muốn tiếp tục bế quan." Nam Cung Ấu Vi nói.
"Không."
Tô Thương khẽ cười nói: "Tiểu thạch nữ, cố lên, nhớ kỹ, cô còn nợ tôi một ân tình, hy vọng tương lai không xa, cô có thành tựu vị thế rồi, đến lúc đó cô sẽ bảo kê cho tôi nha."
"Không vấn đề gì...chờ đã, đừng gọi tôi là thạch nữ nữa!" Nam Cung Ấu Vi hơi nghiến răng nói.