Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1639




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Thương nắm được trọng điểm, nhíu mày nói: "Lúc ở núi Võ Đang, khi giới luyện võ còn chưa biến đổi, không phải Nam Cung Dận đã chết rồi hay sao, bị tôi tự tay giết chết, sao lại trở thành người đại diện cho gia tộc Nam Cung đi tham dự hội nghị Thập đại cổ tộc được chứ?"  

"Thưa cậu chủ,  m dương song ngư có một công năng thần kỳ, có thể phóng chế ra một "chính mình" khác, cha tôi đã sớm sao chép bản thân ra trước đó rồi."  

Nam Cung Ngự giải thích: "Người lúc ở núi Võ Đang bị cậu xóa sổ, chính là một trong số đó."  

Advertisement

"Tôi vẫn còn một người cha nữa, vẫn luôn ở tại gia tộc Nam Cung, chưa rời nửa bước."  

"Còn một người cha nữa sao, lời này nghe thật là khó chịu nha!"  

Advertisement

Tô Thương cười cười, sau đó hỏi: "Người mà tôi giết lúc đó, là người thật sự hay là người sao chép thế thân?"  

"Không rõ nữa."  

Nam Cung Ngự nghĩ một lúc, sau đó nói: " m dương song ngư sao chép được thế thân, nhưng so với thực lực của người thật sự thì có khoảng cách."  

"Nhưng cha của tôi khoảng 20 năm trước, không biết vì sao mà đột nhiên cảnh giới bị rớt xuống, tương đương với cảnh giới của người thế thân, vì thế tôi cũng không có cách nào phân biệt được rốt cuộc đâu là thật đâu là thế thân."  

Nam Cung Ngự nói tiếp: "Cũng chính lúc đó, cha tôi mang Ấu Vi về, Ấu Vi lúc đó vẫn chỉ là một đứa con nít."  

"Cảnh giới ngang nhau..."  

Tô Thương tò mò hỏi: "Đây chẳng phải điều rất nguy hiểm hay sao, thân thể thay thế đó bất kỳ lúc nào cũng có thể phản lại người thật mà?"  

"Không biết nữa."  

Nam Cung Ngự trả lời: "Cha tôi có được  m dương song ngư, vận dụng  m dương song ngư thì có thể áp chế được thế thân."  

"Là thế à."  

Tô Thương như tỉnh ngộ ra, sau đó cười nói: "Vậy thì hiểu rồi, chắc hẳn lần mà cảnh giới của Nam Cung Dận kia trượt xuống, có liên quan đến Nam Cung Ấu Vi rồi."  

" m dương song ngư biến ảo thành hình người, giống như là ông ta đã mất đi  m dương song ngư."  

Tô Thương nhìn về phía Nam Cung Ấu Vi, khẽ cười nói: "Cái cô Nam Cung Ấu Vi này, chắc chắn là  m dương song ngư, linh hồn của cô ấy, không phải người, mà chính là một miếng ngọc thạch!"  

"Lại còn có loại chuyện này sao!"  

Nam Cung Ngự cực kỳ chấn động, không ngờ một viên đá, lại có thể biến thành hình người, còn sống ở bên cạnh mình hai mươi năm nay nữa chứ.  

"Miếng ngọc thạch này rất đặc thù, là một cái lò luyện khí tuyệt vời, một khi dung hợp lại có thể hấp thụ sức mạnh của ngọc bội, thực lực của nó sẽ được nâng lên rất nhiều."  

Tô Thương nói tiếp: "Phong Khê thiếu gia sở dĩ muốn cưới Nam Cung Ấu Vi, chắc là cũng phát hiện ra điểm này, định nhờ sức mạnh của ngọc thạch trong cơ thể của Nam Cung Ấu Vi, đề cao thực lực của mình."  

"Thì ra là thế."  

Nam Cung Ngự như hiểu ra, sau đó cung kính nói: "Cậu chủ, nếu đã như vậy, thay vì để cho tên Phong Khê thiếu gia đó, chi bằng đưa sức mạnh của ngọc thạch này cho cậu đi, xem như gia tộc Nam Cung đã lập công lớn cho cậu vậy."  

Sau khi biết được tình hình của Nam Cung Ấu Vi, mặc dù Nam Cung Ngự cũng muốn mạnh lên, nhưng tất nhiên không ấy không thể làm được loại chuyện đó rồi.  

Còn nữa.  

Nam Cung Ngự cũng biết, chuyện này làm gì tới lượt ông ấy, chi bằng trực tiếp đưa cho Tô Thương, dùng chuyện này để lấy lòng Tô Thương thì hơn.  

"Không cần, đối với tôi mà nói, khai thác sức mạnh ngọc thạch quả thật là có hiệu quả, nhưng tôi không cần."  

Tô Thương từ chối nói: "Hơn nữa, nếu hấp thụ sức mạnh của ngọc thạch, thì Nam Cung Ấu Vi nhất định sẽ khôi phục bản thể, một lần nữa biến thành  m dương song ngư."