Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1622




Nhưng bây giờ chỉ có ông nội và cha mình ở đây, những người khác thì không thấy mặt đâu cả.  

Điều này khiến Tô Thương vô cùng hoài nghi.  

Advertisement

"Thưa tiểu thiếu gia, sau khi cậu bế quan thì tôi định đi đón bọn họ rồi."  

Tô Thanh Y nói: "Nhưng trên đường đi tôi đã gặp một người, ông ta nói với tôi là một ngày nào đó vào nửa năm sau, núi Côn Luân sẽ bị công phá, kêu tôi đừng để cho tất cả người thân, bạn bè của cậu tụ tập lại một chỗ, tránh cho ngày Côn Luân bị công phá thì lại khiến bọn họ bị liên lụy hết."  

Advertisement

"Vốn dĩ tôi còn khinh thường, núi Côn Luân có La thiên hỏa lò trận bảo vệ, cảnh giới nguyên anh cũng không làm gì được, thế là tôi định không nghe theo lời của ông ta."  

Tô Thanh Y nói tiếp: "Nhưng người kia lại nói với tôi, ông ta tên là...Vương Dương Minh."  

"Lão môn chủ của Thiên Cơ Môn núi Võ Đang, Vương Dương Minh sao?" Tô Thương nhíu mày nói.  

"Ừm, chính là ông ta."  

Tô Thanh Y gật đầu nói: "Danh tiếng của Vương Dương Minh tôi từng nghe nói đến, lại thêm tiền bối Ngô Thanh Ảnh của núi Cửu Sơn đã tuyên bố sẽ đánh các cao thủ của thập đại cổ tộc và ngoại vực, khiến cho những người đó cũng không dám làm gì quá đáng."  

"Cho nên sau khi suy nghĩ kỹ càng thì cuối cùng tôi cũng nghe theo lời của ông ta, không làm kinh hoảng đến những người thân, bạn bè của cậu."  

Tô Thanh Y tiếp tục nói: "Nhưng mà Tô Thần Binh và Tô Kiền Khôn đã đặt chân vào tu chân rồi, cho nên tôi mới đón bọn họ lên đây, để bọn họ có được những nguồn tài nguyên tu luyện tốt nhất."  

"Sau này còn có một thanh niên tên là Vương Phú Quý, cũng là một người tu chân, tự xưng là bạn của cậu, sau khi xác nhận với Tô Thần Binh rồi thì tôi cũng đã đón cậu ta lên núi Côn Luân."  

Tô Thanh Y nói: "Chỉ là thời gian trước, cậu ta đã bị một lão già cụt tay mang đi, nhưng đi đâu thì tôi không rõ lắm."  

"Nhưng Vương Phú Quý cùng với lão già cụt tay kia chắc chắn là có quen biết với nhau, vì cậu ta tự nguyện đi theo đối phương, cho nên chắc cũng không gặp nguy hiểm gì đâu."  

"Lão già cụt tay sao?"  

Trong lòng Tô Thương có chút nghi ngờ, sau đó anh chuyển động ý nghĩ, dựa vào trí nhớ của mình ngưng tụ ra một bóng người, rồi hỏi: "Có phải là người này không?"  

"Đúng, không sai, chính là ông ta." Tô Thanh Y gật đầu nói.  

"Vậy thì tốt, là ông ta thì không sao cả."  

Tô Thương thở phào một hơi, mỉm cười nói: "Tên nhóc Vương Phú Quý này, nhặt được của hời rồi, ở bên cạnh Tô Ma thì an toàn hơn bất kỳ nơi đâu rồi."  

Tô Ma.  

Không sai.  

Hình dáng mà Tô Thương vừa mới ngưng tụ ra chính là Tô Ma.  

Vương Phú Quý trời xui đất khiến lại có được cánh tay trái của Tô Ma, sau khi Tô Ma sống lại, cũng chính miệng ông ta cũng đã nói đem cánh tay kia tặng cho Vương Phú Quý, cho nên ông ta mang Vương Phú Quý đi đương nhiên không phải vì cánh tay đó.  

Tên nhóc Vương Phú Quý này, thiên phú tu luyện không cần phải nổ làm gì, tuyệt đối chính là một sự tồn tại hiếm có.  

Ắt hẳn là Tô Ma đã nhìn trúng cái cơ thể Thái Ly kiếm thể của cậu ta cho nên mới muốn bồi dưỡng cho cậu ta.  

"Tô Thanh Y, trong nửa năm qua, thập đại cổ tộc và ngoại vực có gây rắc rối gì cho người thân, bạn bè của tôi không?" Vương Phú Quý thì không cần lo lắng nữa rồi, thế là Tô Thương liền hỏi đến những người khác.