*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một người đàn ông trung niên ba mươi bốn mươi tuổi đang cung kính đứng bên cạnh ông lão, không dám có hành động thái quá nào.
Người đàn ông trung niên kia có vẻ mặt nhã nhặn, khí chất bất phàm, nếu được sinh ra ở thời cổ đại thì chắc chắn sẽ là một mưu sĩ một câu bình định thiên hạ.
Nếu như Tô Thương ở đây, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc. Bởi vì người đàn ông trung niên này không phải ai khác, mà chính là phó đội trưởng đội vệ sĩ nhà họ Tô, Quách Ý!
Ban đầu.
Tô Thương nhìn ra Quách Ý có căn cốt không tệ, liền dùng mấy viên đá năng lượng giúp anh ta đặt chân đến hàng ngũ tu chân.
Ngay cả bản thân Tô Thương còn phải rầu rĩ vì đá năng lượng, cho nên liền lựa chọn nuôi thả, đưa cho Quách Ý một ít đá năng lượng, để Quách Ý đi ra ngoài tự tìm việc kiếm sống.
Còn về việc có thể đi đến mức nào thì phải xem chính bản thân Quách Ý rồi.
Tô Thương cũng không nghĩ nhiều, tạm thời coi như là đầu tư một lần, hơn nữa thiên phú của Quách Ý quả thật rất tốt, anh không muốn để Quách Ý đi theo bên cạnh mình, tránh bị mai một. Lúc này,khí tức của Quách Ý đã mạnh hơn trước đó rất nhiều, thậm chí cho dù là Tây Môn Phong Vân gặp được anh ta cũng chưa chắc đã có thể dễ dàng chiến thắng.
Kết Đan đỉnh phong!
Không sai, trong khoảng thời gian này, Quách Ý đã từ Luyện Khí tầng một đến Kết Đan đỉnh phong!
Đây là chuyện gần như không thể xảy ra, nhưng ngờ có ông lão áo bào trắng ngồi xếp bằng trước mặt, anh ta đã làm được.
Cũng bởi vì điều đó nên Quách Ý vô cùng kính trọng ông lão áo bào trắng tiên phong đạo cốt này.
"Quách Ý, cậu đi theo tôi bao lâu rồi?" Lúc này, ông lão áo bào trắng mở miệng hỏi, cũng không mở hai mắt ra, giọng nói già nua nhưng lại vang vọng khắp sơn cốc.
"Bẩm lão tiên sinh, chưa đủ một tháng, hai mươi bốn ngày." Quách Ý đầu tiên là chắp tay, sau đó đáp lại đúng sự thật.
"Hai mươi bốn ngày."
Ông lão áo bào trắng khẽ cười nói: "Trong thời gian ngắn như vậy mà tôi đã để cậu đặt chân đến Kết Đan đỉnh phong, vậy mà cậu vẫn không chịu bái tôi làm thầy sao?”
"Lão tiên sinh, trước đó tôi đã nói rõ với ngài rồi, tôi đã có chủ nhân. Không tiện bái sư." Quách Ý kiên định nói: "Bái sư cũng được, nhưng cần được chủ nhân tôi đồng ý đã."
"Còn về thực lực của tôi là lão tiên sinh ngài tự nguyện truyền thụ cho, cũng không thể coi như lý do bắt tôi bái sư được."
Quách Ý không lưu luyến chút nào, nói tiếp: "Nếu lão tiên sinh cảm thấy hành động của tôi khiến ngài bất mãn, ngài cứ việc lấy lại thực lực của tôi. Tin chắc với năng lực của ngài, chắc chắn sẽ dễ dàng làm được."
"Quách Ý, có thể nói cho tôi rốt cuộc chủ nhân của cậu là thần thánh phương nào, lại để cậu kính trọng như vậy, tình nguyện bỏ qua cơ hội một bước lên trời cũng phải giữ vững sự kính trọng với cậu ta?" Ông lão áo bào trắng nghi ngờ nói.