*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này, tam đại tiên đế có mưu đồ về trái đất, đã hội tụ.
Ngoại trừ Viêm Long tiên đế mặc trường bào ánh tím pha chút vàng, đầu đội ngọc quan ra, thì hai vị tiên đế khác, cũng đồng thời xuất hiện.
Advertisement
Trong đó một vị, dáng người cao cao gầy gò, dung mạo khôi ngô, nhìn qua chắc cũng tầm hai ba mươi tuổi, nhưng lại có một mái tóc dài màu trắng.
Anh ta chính là một trong tam đại tiên đế, Vu Bạch Ngọc, được phong là Bạch Ngọc tiên đế.
Advertisement
Còn một người khác, có vẻ như là một người phụ nữ ăn mặc rất xinh đẹp, sexy, dáng người vô cùng hấp dẫn, còn hơn cả hoa khôi của thanh lâu.
Người này tên là Thác Bạt Bồ Tát, là bạn chí cốt của Viêm Long.
Tuy trong tên gọi có hai chữ Bồ Tát, nhưng từ trước đến nay bụng dạ đều rất nham hiểm, cái tên nói lên tất cả, chính tay người này đã từng tiêu diệt một lượng tinh vực không nhỏ, còn tàn sát mấy chục tỉ sinh linh.
“Viêm Long, đừng nóng vội, không phải chỉ là một cái trái đất cỏn con thôi à, sao mà phải sốt ruột thế.”
Thác Bạt Bồ Tát tuy có được dáng dấp vẻ ngoài của một người phụ nữ, nhưng lại có giọng nói của một người đàn ông, đưa tay xếp thành hình hoa lan lên, khinh thường nói: “Hơn hai ngàn năm trước anh nên nghe lời tôi, trực tiếp ra tay, tiêu diệt toàn bộ sinh linh ở trái đất, để trái đất được thanh tẩy một lần.”
“Không phải anh muốn nghiên cứu tinh vực thần kì ở chỗ này à, vừa đúng lúc, xem xem trái đất làm sao để mở ra một kỉ nguyên mới.”
“Thác Bạt Bồ Tát.”
Viêm Long còn chưa mở lời, Vu Bạch Ngọc bên cạnh liền thản nhiên nói: “Sát ý của anh nặng quá, như thế sẽ bất lợi cho người tu hành đó.”
“Ha ha, thiếu gia khiêm tốn Vu Bạch Ngọc, ở trước mặt tôi, anh giả làm người tốt cái gì.”
Thác Bạt Bồ Tát cười chế giễu nói: “Anh từng giết người, cũng không ít hơn so với tôi, thế thì có tư cách gì mà nói tôi chứ.”
Vu Bạch Ngọc lắc đầu, không tiếp tục tranh cãi với Thác Bạt Bồ Tát nữa, mà lạnh lùng đứng sang một bên.
“Được rồi, tôi tìm đến mọi người, là để bàn luận tiếp theo sẽ sắp đặt như thế nào, đừng đấu võ mồm nữa.”
Viêm Long nhìn hai người kia một cái, sau đó nói: “Thác Bạt Bồ Tát, lời đề nghị của anh, hơn hai ngàn năm trước tôi đã từng suy nghĩ nghiêm túc.”
“Nhưng, anh cũng biết đấy, trái đất có một trận pháp thiên nhiên bảo vệ, sợ là ba người chúng ta liên thủ lại, cũng không có cách nào công phá được, thế thì thanh tẩy trái đất thế nào được?”
“Năm đó không phải chúng tôi đã giúp anh, mở một cái lỗ hổng, để anh có thể nắm giữ cánh cổng Thời Không thâm nhập vào trái đất rồi sao?”
Thác Bạt Bồ Tát nói: “Sau khi vào trái đất, anh đã rất mạnh, lúc đó sao không giết hại hết bọn chúng đi hả?”
“Haizzz.”
Viêm Long nghe vậy, thở dài một hơi nói: “Anh quá coi thường trái đất rồi.”
“Thực ra, có một số việc, mà mấy năm nay tôi vẫn chưa nói cho hai người biết.”