*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tiểu thiếu gia, đây là..." Tây Môn Phong Vân mặt tràn đầy nghi hoặc hỏi, ông ấy chỉ là tò mò chứ không phải là hoảng sợ, bởi vì ông ấy biết tiểu thiếu gia sẽ không hại ông ấy.
"Lúc nãy tôi mới cho ông một ấn ký, là những điều tâm đắc nhất khi tôi luyện đan, cùng với vô số công thức luyện đan, ông dành thời gian mà ngâm cứu đi."
Advertisement
Tô Thương nói tiếp: "Dựa vào thiên tư của ông, nói không chừng còn có cơ hội trở thành một đại sư luyện đan đó."
"Cám ơn tiểu thiếu gia!"
Advertisement
Tây Môn Phong Vân kích động vô cùng, vội vàng quỳ một chân xuống, trong mắt tràn đầy vẻ cung kính.
Đối với Tô Thương, ông ấy vẫn luôn một mực kính sợ.
Nhưng ngày từ đầu, Tây Môn Phong Vân ít nhiều gì cũng là vì sư tôn Tô Vô Kỵ cho nên mới kính trọng Tô Thương như vậy.
Nhưng dần dần, Tây Môn Phong Vân liền phát hiện ra sự cường mạnh khác thường của Tô Thương, thế là từ đáy lòng ông ấy cũng dần bắt đầu tôn kính Tô Thương rồi.
"Đứng dậy đi, ông là đồ đệ của ông cố tôi, không phải là người làm." Tô Thương mở miệng nói.
"Không!"
Tây Môn Phong Vân nhất mực cung kính nói: "Mười anh em chúng tôi sớm đã xem mình như là người của nhà họ Tô rồi, hơn nữa, tôi lần này quỳ xuống trước mặt cậu không phải vì sư tôn, mà là vì cậu có tư cách này!"
"Năm đó, sư tôn đã có được tháp Hư Không trong tay, hơn nữa còn là một tòa tháp nguyên chỉnh."
"Nhưng mà, sư tôn lại không có cách gì để sử dụng được tháp Hư Không, không có cách gì tiếp cận được với cột ánh sáng của đại trận bảo vệ này, mà cậu, vậy mà lại có thể làm được."
Tây Môn Phong Vân nói tiếp: "Còn nữa, mấy tên tiên đế ngoại vực kia, đều muốn kiềm chế sự phát triển hệ thống tu chân của trái đất, không chỉ liên thủ lại tạo ra các pháp tắc thiên đạo khiến cho những người tu luyện ở trái đất gặp những hiện tượng lạ."
"Mà bọn họ còn đốt hết các đan dược, cùng với tất cả các công thức luyện chế ra đan dược, hễ những ai am hiểu về luyện chế đan dược đều bị bọn họ tiêu diệt hết tận gốc."
Tây Môn Phong Vân nói tiếp: "Cho nên, mấy ngàn năm trở lại đây, ở trái đất không có lấy một người có thể luyện chế ra đan dược."
"Chỉ có Dược vương Tôn Tư Mạc, nghiên cứu ra một phương pháp, đem rất nhiều dược liệu hòa lại với nhau, miễn cưỡng có thể gọi là đan dược, nhưng hiệu quả còn kém xa những gì người ta mong muốn."
"Các thầy thuốc khác cũng chế tác đan dược theo phương pháp của Dược vương Tôn Tư Mạc nhưng hiệu quả cũng kém mấy chục lần."
"Sư tôn khi còn nắm giữ núi Côn Luân cũng đã từng muốn phục chế lại các phương pháp luyện đan, ông ấy đã xem rất nhiều điển tích, cũng đã có vô thầy thuốc làm thí nghiệm nhưng mỗi lần đều là sự thất bại."
Tây Môn Phong Vân ánh mắt sáng rực nhìn Tô Thương, hưng phấn nói: "Nhưng cậu, vậy mà lại có thể luyện ra được đan dược thượng cổ chân chính!"
"Có lẽ giờ này phút này, thực lực của cậu còn kém xa sư tôn, nhưng tương lai không lâu, cậu đã có thể giống như sư tôn, đứng trên đỉnh của thế giới, nhìn xuống muôn dân thiên hạ!"
Nói xong, Tây Môn Phong Vân đột nhiên biểu cảm ngưng trọng, mặt tràn đầy nghiêm túc nói: "Không, không phải là nhìn xuống thiên hạ, tôi nói sai rồi!"