*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói tóm lại.
Trên núi Côn Luân, dường như không có thế lực của Tây Môn Phong Vân, tất cả mọi thế lực đều bị tam đại cổ tộc thâu tóm.
Advertisement
Nhưng trong đó, có một số người làm phụ trách quét dọn vệ sinh, giặt quần áo nấu cơm, không phải người cổ tộc, mà chính là người dân ở gần đó.
Vì vậy.
Advertisement
Ba người bọn Tô Thanh Y ra tay, cũng giết được hơn một nửa người ở núi Côn Luân, họ chỉ để lại vài người bình thường, để bảo đảm núi Côn Luân vẫn hoạt động được.
Còn Tây Môn Long ngâm, thì bị Tô Thương phong ấn thực lực, rồi cho Đoàn Khánh Sinh giam lại.
Tây Môn Long Ngâm đã đặt chân đến cảnh giới võ tôn, so với kết đan, nếu thực sự đánh nhau, thì Tô Thương sẽ không phải là đối thủ của anh ta, chứ đừng nhắc đến suy nghĩ phong ấn thực lực.
Nhưng đừng quên, Tô Thương là cậu chủ của Tây Môn Long Ngâm, và hai người đã kí kết khế ước linh hồn.
Đừng nói Tây Môn Long Ngâm là võ tôn, cho dù anh ta có biến thành võ thánh, võ thần, thì vẫn bị Tô Thương khống chế như trước thôi, chỉ cần Tô Thương muốn là có thể khiến cho anh ta ngã rạp xuống mặt đất, đương nhiên là có thể phong ấn được sức lực của anh ta rồi..
Ban đầu.
Tô Thương định lợi dụng Tây Môn Long ngâm, đi sát hại các tông phái lớn năm đó đã vây hãm núi Côn Luân, ít nhất có thể giết được hết những người đã ra tay lúc đó.
Đợi đến khi Tây Môn Long Ngâm hết giá trị lợi dụng, sẽ giết anh ta, để chấm dứt hậu hoạn.
Nhưng bây giờ, biết được Tây Môn Phong Vân chịu nhục cho nhà họ Tô, gánh vác trên mình tiếng xấu hàng trăm năm nay, nên Tô Thương từ bỏ ý nghĩ này.
Tây Môn Phong Vân là công thần, và cũng là trung thần của nhà họ Tô, mà Tây Môn Long Ngâm lại là người đời sau duy nhất của ông ta, Tô Thương suy đi nghĩ lại, rồi đưa ra quyết định một lần nữa đó là không xử lý Tây Môn Long Ngâm, tránh cho lão công thần tuyệt hậu.
Bây giờ.
Ba người Tô Thương, A Ly, Tô Phù Dung, dưới sự dẫn đầu của Tây Môn Phong Vân, cùng nhau đi đến cửa vào của Tinh Không Cổ Lộ.
“Đây chính là Tinh Không Cổ Lộ à.”
Tô Thương đứng dưới trụ ánh sáng, rồi ngẩng đầu nhìn lên.
Trụ sáng này che kín hết những ngôi sao, nếu nhìn bằng mắt thường thì không thể nào thấy rõ được. Trụ sáng này xuyên qua biển trời, thông thẳng đến Cửu Thiên luôn.
Mà phía dưới cùng, lại có một cái cửa vào, cao ba mét, chiều rộng không đến hai mét, mỗi một lần chỉ có một người đi qua.