Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1498




Tô Phù Dung đột nhiên xuất hiện khiến Tô Thương nhíu mày, anh dừng động tác trên tay lai. 

Ngay sau đó. 

Ánh mắt của Tô Thương di chuyển về phía Tô Phù Dung, anh lập tức kinh ngạc vì vẻ đẹp của Tô Phù Dung. 

Advertisement

Dùng bốn chữ sắc nước hương trời để hình dung người phụ nữ này thì cũng không hề quá đáng chút nào, quả thật là cực phẩm của thế gian. 

Đương nhiên. 

Điều thu hút Tô Thương không hoàn toàn chỉ là ngoại hình của cô gái này, mà là cảm giác mà cô gái này mang lại cho Tô Thương. 

Advertisement

Tô Thương mơ hồ cảm thấy, người phụ nữ này cực kỳ quen thuộc, nhưng trong ấn tượng của anh lại không hề có người này. 

Cẩn thận nhìn một lúc, Tô Thương binh ngạc, anh nhịn không được tò mò hỏi: “Cô là. Dì Phù?” 

“Đúng vậy.” Tô Phù Dung gật đầu, bà ấy thành thật nói: “Tiểu thiếu gia, là tôi.” 

“Chuyện này.” 

Nhận được đáp án xác nhận, không chỉ có Tô Thương mà những người khác tại hiện trường cũng ngơ ngác. 

“Dì Phù, bà ấy... Bà ấy không phải đã già yếu... Tại sao bà ấy đột nhiên lại biến thành 

một cô gái trẻ tuổi như vậy?” Tô Thượng đứt quãng hỏi. 

“Tôi vốn dĩ chính là dáng vẻ này.” 

Tô Phù Dung giải thích: “Từ hơn một trăm năm trước, tôi đã ăn đan dược thượng cổ dùng để níu giữ nhan sắc” 

“Theo như tôi biết, đan dược này tổng cộng có hai viên, một trong số đó đã được ăn hơn hai nghìn năm trước.” 

Tô Phù Dung cười nói: “Viên còn dư lại kia là lúc sư tôn Tô Vô Ky uy hiếp thế giới có được, sau đó ông ấy đã cho tôi.” 

“Cho nên, tôi vĩnh viễn sẽ không già đi, lúc trước chẳng qua là vì để che giấu tai mắt của kẻ địch mà tôi trở thành dáng vẻ kia.” 

Tô Phù Dung giải thích rõ ràng, sau đó nói tiếp: “Như thế nào, tiểu thiếu gia, khiến cậu hoảng sợ à?” 

“Đâu chỉ là hoảng sợ, quả thật là kinh hãi đấy.” Tô Thường nhịn không được nói. 

“Ha ha ha, tiểu thiếu gia, cái này thì có gì hay mà giật mình, khi cậu còn bé tôi còn bế cậu đấy.” 

Tô Phù Dung không hề kiêng kị nói: “Tôi còn nhớ rất rõ ràng, lúc đó cậu không thích ăn cơm, đều là tôi nhai nát rồi cho cậu ăn, cậu còn ăn rất ngon.” 

“Còn nữa, lúc cậu bảy tám tuổi đều là tôi tắm cho cậu, cho nên, ở trước tôi, cậu vĩnh viễn không cần câu nệ.” Tô Phù Dung bổ sung. 

“Tôi... Bà.” 

Lúc đầu Tô Thương không có cảm giác gì, nhưng khi nghe được dì Phù nói như vậy thì mặt anh lập tức đỏ lên, xấu hổ hận không thể tìm một cái hố để chui vào. 

Mất mặt. 

Quá mất mặt. 

Trước đây Tô Thương nghĩ rằng dì Phù tuổi đã cao, vì vậy anh không thật sự để ý chuyện lúc bé. 

Cho dù dì Phù luôn treo những chuyện này bên miệng thì anh cũng không có cảm thấy gì, anh chỉ coi đó là những kí ức thời thơ ấu. 

Nhưng mà bây giờ dì Phù biến thành một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, khi nhớ lại chuyện lúc bé, trong lòng Tô Thương đương nhiên sẽ vô cùng xấu hổ. 

Sau khi A Ly và Đoàn Khánh sinh nghe được Tô Phù Dung nói thì đều không nhịn được cười. 

“Tiểu thiếu gia, cậu thật sự không thể giết Tây Môn Phong Vân” Lúc này, Tô Phù Dung trở lại chủ đề chính, bà ấy nghiêm túc nói. 

Tô Thương lấy lại tinh thần, đón nhận ánh mắt của Tô Phù Dung, anh cau mày hỏi: “Tại sao? Bà vừa mới nói là ông ta đã bảo vệ nhà họ Tô Côn Luân, lại có chuyện gì đã xảy ra?” 

“A.” 

“Chuyện này nói ra rất dài dòng, chính tôi cũng không thể nói rõ ràng được, hãy để chính anh ấy nói cho cậu biết!” 

Tô Phù Dung thở dài một hơi, sau đó ảnh mắt của bà ấy rơi trên người Tây Môn Phong Vân, hai mắt ửng đỏ, hốc mắt lấp lánh ánh nước, bà ấy nghẹn ngào chào hỏi: “Đại sư huynh!” 

“Tiểu sư muội!” 

Lúc này, Tây Môn Phong Vân đã đứng dậy, ông ta đã bị thương nặng, sắc mặt nhợt nhạt. 

Nhưng đối mặt với Tô Phù Dung, ông ta lại xóa đi vết máu trên khóe miệng, miệng cưỡng cười nói: “Anh nhớ lần trước chúng ta gặp mặt là ở đại hội võ thuật trăm tông phái hơn hai mươi năm trước!” 

“Lúc đó em dẫn theo Tô Thần Binh, bộc lộ tài năng ở đại hội võ thuật trăm tông phái, ký ức của sư huynh vẫn còn rõ ràng lắm” 

Tây Môn Phong Vân cũng xúc động không kém, đáy mắt như là có cát bay vào: “Không ngờ anh vừa mới chớp mắt một cái đã hơn hai mươi năm trôi qua, mấy năm nay, em có khỏe không?” 

“Đại sư huynh, em rất tốt.” 

Tô Phù Dung nở một nụ cười nói: “Lần trước gặp mặt, để tránh hiềm nghi, em và anh không hề nói chuyện với nhau, đại sư huynh, mấy năm nay anh gánh trên lưng những tiếng xấu, bị vạn người khinh bỉ, anh chịu khổ rồi!”