Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1451




Lâm Uyên hoảng rồi. 

Trước mắt ông ta còn không biết, lão tổ Tô Ma là ở trình độ gì nữa, có thể ngăn chặn mình được hay không, ông ta sợ sẽ bị Tô Ma giết ngược lại mình. 

Tô Ma cũng hoảng. 

Advertisement

Ông ta ra khỏi Tháp Hư Không, không có thân thể, sức mạnh của linh hồn chưa được nuôi dưỡng và khôi phục, cho nên còn vô cùng yếu ớt. 

Dựa vào trạng thái trước mắt của ông ta mà xem thì rất khó để mà đối phó được với Lâm Uyên, sau khi nghe Tô Thương nói ra suy nghĩ của Lâm Uyên, đương nhiên trong lòng ông ta cũng run sợ. 

Một lúc sau. 

Hai người cứ thế theo bản năng mà cùng lùi về sau mấy bước, đồng thời cảnh giác nhìn chằm chằm vào đối phương. 

Advertisement

"Lâm Uyên, sao còn chưa ra tay, còn đợi đến khi nào hả?" 

Tô Thương nhìn thấy kế ly gián của mình có hiệu quả, liền nói tiếp: "Ông yên tâm, tôi sẽ giúp ông, sau khi chuyện thành công, tôi còn đem tháp Hư Không tặng cho ông nữa, ông chắc chắn không còn phải sợ sự quấy rầy bởi những hiện tượng lạ của thiên đạo kia, thẳng một đường mà tấn cấp lên, trở thành người mạnh nhất giữa trời đất này." 

"Chỉ hy vọng đến lúc đó, ông đừng quên chuyện đã hứa với tôi, để tôi cùng với ông uy lâm thiên hạ." 

Lời này vừa nói ra, Tô Ma càng hoảng hơn nữa, ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn Lâm Uyên, hận không xé nát được đối phương ra. 

"Tô Thương!" 

"Cậu nói bậy bạ cái gì vậy hả!" 

Lâm Uyên dừng lại một lúc rồi nghiến răng nói: "Tôi nói những lời này lúc nào hả, cậu đừng có mà ở đây chơi trò ly gián!" 

Vừa nói, Lâm Uyên vừa nhìn về linh hồn trước mặt, giải thích nói: "Lão tổ, đừng nghe Tô Thương nói bậy bạ, tôi tuyệt đối trung thành với ông, có trời đất chứng giám." 

"Từ khi có được truyền thừa của cờ bách độc, tôi đã bắt đầu lên kế hoạch tìm cơ hội để giải thoát cơ thể của ông rồi." 

Lâm Uyên tiếp tục bày tỏ tấm lòng trung thành của mình, nói: "Trời không phụ lòng người, hôm nay cải biến giới luyện võ cuối cùng cũng đã được khởi động, đại trận trấn áp cơ thể của ông cũng đã biến mất." 

"Tôi đến tìm Tô Thương, chính là làm theo chỉ dẫn của ấn ký linh hồn của ông, ép Tô Thương thả ông ra ngoài." 

Lâm Uyên tiếp tục nói: "Lão tổ, ông tuyệt đối đừng nên mắc lừa cậu ta, Tô Thương không còn đường để lại nữa, cho nên mới tìm cách khiến chúng ta trở thành trai cò cắn nhau và cậu ta sẽ trở thành ngư ông hưởng lợi." 

"Ừm." 

Tô Ma nghe vậy, cảm thấy có lý, liền gật đầu nói: "Ông là Lâm Uyên đúng không, được, ông nói có lý có lẽ, tôi tin ông" 

"Cám ơn lão tổ đã tin tưởng." 

Lâm Uyên vội vàng chắp tay lại, nhất mực cung kính nói, đồng thời âm thầm dò xét Tô Ma, quan sát xem trạng thái bây giờ của đối phương là như thế nào. 

Nếu như lão tổ trở thành mối uy hiếp của mình thì ông ta không cần thiết phải giả bộ nữa. 

"Hů???" 

Cách đó không xa, Tô Thương nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức sững người lại, nhíu mày nói: "Tô Ma, sao ông ngốc quá vậy, cứ vậy mà tin ông ta sao?" 

"Ông không phải là đã sống mấy nghìn năm rồi sao, chỉ dỗ ngọt ông một chút như vậy thì đã không còn tâm tư đề phòng người khác nữa rồi sao?" 

Tô Thương nói tiếp: "Tô sở dĩ nói ra tất cả không phải là châm ngòi ly gián, chỉ là tôi thấy ông đáng thương quá, muốn nhắc nhở ông mà thôi, ông lại ngoảnh mặt làm ngơ, thật không biết sao ông có thể sống qua được mấy nghìn năm nữa, rồi sao lại có thể đạt được thành tựu như vậy ở trong cái thế giới tu chân người lừa ta gạt đầy rẫy như thế." 

"Ha ha, Tô Thương, tôi sớm đã nói rồi, đừng nghĩ ai cũng xấu như vậy, trên thế giới này vẫn còn nhiều người tốt lắm." 

Tô Ma bắt đầu đi về hướng của Lâm Uyên, rất nhanh đã đến bên cạnh Lâm Uyên, không hề có chút đề phòng nào, sau đó nói: "Lâm Uyên đã kế thừa cờ bách độc của tôi, đạt được truyền thừa ở bên trong đó, vậy thì ông ta chính là đệ tử của tôi, thế nên tôi chắc chắn phải tin tưởng ông ta rồi." 

Nói đến đây, Tô Ma nhìn sang Lâm Uyên, khẽ cười nói: "Lâm Uyên, ông có bằng lòng làm đệ tử của tôi không?" 

"Bằng lòng!" 

Lâm Uyên vội vàng quỳ một chân xuống đất, hai tay chắp lại nói: "Sư phụ ở trên, xin nhận của đồ nhi một lạy!" 

"Ha ha ha, được, vừa rời khỏi nơi quỷ quái tháp Hư Không kia thì đã thu nhận được một đệ tử đắc ý." 

Tô Ma vuốt vuốt chòm râu cười nói: "Hôm nay đối với tôi mà nói đúng là một ngày lành tháng tốt mà." 

"Đồ nhi Lâm Uyên, bái tôi làm sư phụ, con yên tâm đi, sư phụ sẽ không để con phải chịu thiệt đâu." 

Tô Ma chân thành nói: "Từ nay về sau, sự phụ nhất định sẽ chú trọng bồi dưỡng cho con, giúp con trở thành cao thủ siêu cường, phấn đấu vượt qua cả sự phụ, đặt chân vào cảnh giới tiến để trong truyền thuyết!" 

"Vâng, sư phụ, đồ nhí nhất định sẽ cố gắng!" Lâm Uyên vô cùng kích động nói. 

"Tốt!" 

Tô Ma hài lòng gật đầu, nói tiếp: "Đồ nhi, con đem cơ thể của sự phụ trả lại cho sự phụ đi, sư phụ nhìn thấy chính mình gọi mình là sự phụ thì có chút xấu hổ." 

Hů? 

F*ck! 

Tình cảm, cái lão già này, chờ Lâm Uyên là vì cái khúc này mà, bái phục, bái phục nha. 

Tô Thương liếc mắt thôi cũng đã biết Tô Ma đang chơi trò gì rồi, nhưng anh cũng không nói gì nhiều, mà chỉ đứng ở bên chờ xem kịch hay mà thôi. 

"Chuyện này...sư phụ."