*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nhưng, lúc trước sức mạnh dùng để mở trận đã dùng hết sạch rồi, bây giờ anh đã không còn cách nào có thể mở Ngũ Hành Liên Hoàn Trận được nữa rồi.”
“Tuyết Nhi, sao tự dưng em lại hỏi câu này vậy?” Tô Thương tò mò hỏi dò.
Advertisement
“Tô Thương, anh còn nhớ em đã từng nói với anh, núi Cửu Phong có một trận đại kiếp không?”
Thiên Sơn Tuyết giải thích: “Em nghĩ là, nếu anh có thể sử dụng loại sức mạnh kia thì tốt, như thế có thể tăng thêm cơ hội giải quyết kiếp nạn cho núi Cửu Phong.”
Advertisement
“Tuyết Nhi, em cứ yên tâm đi, có anh ở đây, tuyệt đối sẽ không để núi Cửu Phong xảy ra bất cứ vấn đề gì đâu.”
Tô Thương để lộ ra một nụ cười, sau đó chủ động khoác tay lên vai Thiên Sơn Tuyết.
“Ừm.”
Thiên Sơn Tuyết gật đầu, không tiếp tục nói về chủ đề này, mà nói sang cái khác: “Tô Thương, hiện tại chuyện của núi Võ Đang đã được giải quyết rồi, ngày mai anh có tính toán gì không?”
“Đầu tiên sẽ đến núi Thái Sơn, đón mẹ anh về, tiếp theo lại đến núi Côn Luân, báo thù cho liệt tổ liệt tông nhà họ Tô, để lấy lại quyền thống trị núi Côn Luân một lần nữa.”
Tô Thương ôm vào vai Thiên Sơn Tuyết, khẽ cười nói: “Làm xong hết tất cả mọi việc này, chúng ta sẽ cùng nhau đến núi Cửu Phong, xem xem kiếp nạn của núi Cửu Phong là cái gì, cuối cùng chúng ta sẽ về Giang Bắc tìm Lý Nguyệt.”
“Được!”
Thiên Sơn Tuyết khẽ gật đầu, được Tô Thương ôm, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lại ửng hồng lên.
Về mặt này, Tô Thương là kẻ già đời, đã ôm người Thiên Sơn Tuyết, nhưng tay lại không thành thật, cứ sờ s oạng lung tung, khiến cho mặt Thiên Sơn Tuyết nóng bừng bừng.
“Ha ha, rừng núi hoang vắng, Tô thiếu gia, hai người các ngươi biết chơi thật đấy.”
Đúng lúc này, một giọng nói được truyền đến từ rất xa, sau đó có một cơ thể cường tráng cao lớn, đi ra từ trong bóng tối…..
“Hả?”
Nghe thấy giọng nói, Tô Thương bỗng nhíu mày, di chuyển ánh mắt nhìn qua bên đó, ánh mắt tràn đầy sự cảnh giác.
Nhưng chỉ thấy một ông già dáng người to cao, đang nhanh chân tiến đến, rồi dừng chân cách chỗ Tô Thương khoảng năm mét.
Lão già này, quần áo tả tơi, khắp người bẩn vô cùng, lại có rất nhiều chỗ bị thương, vết máu đã đọng lại, thậm chí có chỗ còn biến thành màu đen.
Không chỉ có như thế, trên người ông ta, cũng mất đi một vài bộ phận, không có tay trái, trông rất là trống trải.
Đặc biệt là ở phần ngực, lộ hẳn ra một cái lỗ thủng to bằng nắm đấm, không thấy cả tim luôn.
Vết thương kinh khủng khiếp như vậy vỗ dĩ ông ta phải chết rồi, nhưng lão già này lại có thể đi lại, nói chuyện.