*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng Tô Thương không tính toán những hiềm khích lúc trước, hoàn toàn không so đo với anh ấy, còn giúp anh ấy đạt tới cảnh giới võ thần lục địa đỉnh phong.
Bây giờ, Tô Thương lại còn để anh ấy một bước lên trời, trở thành cao thủ cảnh giới võ tôn.
Advertisement
Điều này khiến cho Đoàn Khánh Sinh bất luận là thể xác hay là tinh thần đều hoàn toàn thần phục Tô Thương rồi.
Cho nên, sau khi đạt được cảnh giới võ tông, điều đầu tiên anh ấy làm chính là bày tỏ tấm lòng trung thành của mình.
Advertisement
"Ừm, anh đứng lên đi."
Tô Thương giơ tay lên một cái, sau đó thu hồi lại ánh mắt của mình, nhìn về phía đám thiên tài giới luyện võ Võ Đang Vương Dã, phật tử Vô Cơ.
Bây giờ chỉ còn lại 3 chỗ, Tô Thương đang nghĩ, nên dành cho ai đây.
"Minh chủ Tô, tôi là Cung Thiên Tường của núi Vũ Di, từ nay về sau, nguyện chỉ nghe theo lệnh của minh chủ Tô."
"Tôi là Hoàng Nhất Phong của núi Trường Bạch, khâm phục chí khí của minh chủ Tô, cam nguyện nghe theo sự sắp xếp của minh chủ Tô."
"Minh chủ Tô, tôi là Hàn Tam Thiên của Hành Sơn, tôi không có học hành gì, chỉ là một người thô kệch, từ nay về sau, minh chủ Tô kêu tôi đi về phía bên trái thì tôi tuyệt đối sẽ không đi về phía bên phải, tóm lại, chỉ cần một câu nói của minh chủ Tô, thì cho dù là núi đao biển lửa, dầu sôi nước bỏng, tôi cũng xông vào!"
...
Rất nhiều thiên tài, nhìn thấy Tô Thương đi tới, toàn bộ đều kích động đến phát điên luôn rồi, mọi người vội vàng nịnh nọt, biểu thị nguyện ý đi theo Tô Thương, rõ ràng là bọn họ đều muốn được chọn vào danh sách những người được tẩy rửa bằng kim quang.
Nhưng mà.
Đối với mấy người này, Tô Thương cũng chỉ cười cười, chứ không không có ý nghĩ sẽ chọn ai trong đám người này.
Dù sao cũng chỉ còn ba suất, Tô Thương không muốn lãng phí.
Mặc dù tẩy rửa bằng kim quang có thể thay đổi thiên phú, nhưng thể chất ban đầu cũng phải là những thể chất tốt mới được, sau đó khi trải qua tẩy rửa bằng kim quang thì sẽ càng mạnh hơn.
"Cô Chỉ Nhược."
Lúc này, ánh mắt của Tô Thương nhìn về phía Triệu Chỉ Nhược của núi Nga Mi, sau đó anh thoáng nở một nụ cười.
"Ừm."
Vì lần trước, Tô Thương không nhận sự sủng ái của Triệu Chỉ Nhược, cho nên bây giờ khi đối mặt với Tô thương, Triệu Chỉ Nhược cảm thấy có chút tự ti, không dám nhìn thẳng vào Tô Thương.
"Cô Chỉ Nhược, mấy ngày trước, cô lấy cái phụ kiện trên kiếm Hà Hoa cho tôi, mặc dù cô cược thua, nhưng dù sao tôi cũng đã nhận được ân tình của cô."