Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1420




"Tu luyện cổ võ cho thật tốt đi, cậu đang đi con đường của người tu chân, càng ngày càng phát triển rồi đó."  

Tô Thương lẩm bẩm một câu, sau đó nhìn về phía Trương Mộ Cổ, trên mặt nở nụ cười nói: "Anh Trương Mộ Cổ, vừa rồi anh không màng sống chết, ngăn ở ngoài đại điện, bây giờ, đến lượt tôi báo đáp anh rồi."  

Advertisement

Vừa nói xong, ánh mắt mọi người tại đó, đều nhìn về phía Trương Mộ Cổ, trong mắt tràn đầy hâm mộ.  

Nhất là Trương Thiên Lôi, cực kỳ kích động, hơn nữa còn vô cùng tự hào.  

Advertisement

Cháu mình lại là bạn tốt với minh chủ giới luyện võ, thậm chí còn trở thành cao thủ Võ Tôn, thật sự làm rạng rỡ cho gia đình rồi.  

"Không không không."  

Ai ngờ, Trương Mộ Cổ lại khoát khoát tay, từ chối nói: "Tô đại thiếu gia, anh báo thù giúp chị gái tôi, tôi đã trả lại ân tình cho anh rồi, cái suất này của anh, tôi không thể nhận, tiết kiệm để tặng cho người thân cận bên cạnh anh đi."  

"Anh thật là!"  

"Anh vì tôi, mạng cũng không cần, chúng ta cũng xem như là anh em, tôi cho anh, anh đừng từ chối!"  

Thái độ của Tô Thương kiên quyết nói ra, lập tức vừa động suy nghĩ, cái tên thứ 6 liền thuộc về Trương Mộ Cổ.  

"Cái này..."  

Trương Mộ Cổ có chút xấu hổ, nhưng có thể nhìn ra được, anh ấy đối với việc tấn cấp cảnh giới Võ Tôn, cực kỳ khát vọng, có điều cảm thấy Tô Thương đối xử với anh ấy quá tốt, nên mình mà nhận thì ngại quá.  

Vù!  

Nhưng vào lúc này, kim quang đã chạm vào cơ thể anh ấy.  

Rất nhanh, tẩy rửa của kim quang thành công, Trương Mộ Cổ trực tiếp tấn cấp cảnh giới Võ Tôn, chân khí trong cơ thể trùng trùng điệp điệp, cực kỳ khủng bố.  

Ngay sau đó.  

Trương Mộ Cổ biểu cảm phức tạp nhìn vào Tô Thương, hai mắt đỏ bừng, cũng không nói thêm lời gì, chỉ là chắp tay hướng về phía Tô Thương, không hề nói thêm lời nào.  

Sau khi đưa ra sáu cái tên, kim quang trên người Tô Thương mờ đi một chút.  

Sau đó.  

Toàn thân anh lóng lánh, nhanh chân đi đến chỗ dì Phù cùng với Thiên Niên Sát.  

"Dì Phù."  

Tô Thương nhìn dì Phù đang bị thương rất nặng, khuôn mặt đầy ân cần hỏi thăm: "Vết thương của dì, không sao chứ?"  

"Không chết được."  

Dì Phù nghênh đón ánh mắt của Tô Thương, vui mừng cười nói: "Thiếu gia, bây giờ cậu thật sự khó lường quá, nếu như ông cố cậu biết thành tựu bây giờ của cậu, chắc chắn là rất vui mừng đó."  

"Dì Phù, dì làm tôi thật sự bất ngờ quá, tôi biết nhà họ Tô còn có một vị trụ cột, nhưng tôi không thể ngờ, vị trụ cột đó chính là dì."