*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ông ta có thứ cần thiết phải bảo vệ, sơn chủ Thạch, cố lên, tôi tin ông nhất định có thể làm được!”
“Nhanh nhanh, chưa đến một phút nữa, là Tô Thương thành công rồi!”
Advertisement
...
Nhóm người hóng chuyện ở hiện trường, tất cả đều bị sự cố chấp của Thạch Hạo Hãn làm cho cảm động, căng thẳng quan sát sự thay đổi phía trước.
Advertisement
Cùng lúc đó!
Quân Vô Ưu chiến đấu với A ly, cuộc chiến vẫn đang trong tình thế dầu sôi lửa bỏng như trước.
Lúc trước, A Ly đã sử dụng hết toàn bộ sức mạnh, muốn xóa sổ Quân Vô Ưu, để qua bảo vệ cho Tô Thương, nhưng Quân Vô Ưu lại không cho cô ấy cơ hội này.
Bây giờ.
Quân Vô Ưu nhìn thấy Nam Cung Dận đánh mãi không xong, đại trận lập tức mở ra rồi, nên trong lòng có chút lo lắng, vì vậy cũng muốn qua trợ giúp Nam Cung Dận.
Nhưng sao A Ly có thể khoanh tay đứng nhìn được, đột nhiên cô ấy tăng thế tấn công nhanh một chút, để Quân Vô Ưu không thể ra tay trợ giúp được.
Một bên khác.
Cuộc chiến của đám người Nhà họ Tây và đám người Đông Phương Diệu, cũng chuẩn bị kết thúc rồi.
Lần này, nhà họ Tây có đến gần trăm tên cao thủ trúc cơ, tuy thực lực đơn lẻ không bằng mấy người Hạ Hầu Ấn, nhưng lại đánh thắng được rất nhiều người.
Lúc này, mấy người Hạ Hầu Ấn liên tục thất bại, ngoại trừ Hạ Hầu Ấn ra, thì mấy người khác đều bị đánh bại rồi.
Thậm chí bản thân Hạ Hầu Ấn, cũng bị thương nặng trên người, cuối cùng ông ta nhìn qua xung quanh, lựa chọn chạy trốn.
Chỉ thấy ông ta chống Mộc Dương tán lên, dẫn theo thế hệ sau Hạ Hầu Kiệt, nhún người bay ra khỏi núi Võ Đang.
“Đáng chết!”
Đông Phương Diệu thấy vậy, tức giận đến nỗi chửi ầm lên, đáng tiếc, hai người bọn Hạ Hầu Ấn đã đi xa rồi.
Hơn nữa.
Ông ta dẫn đầu mấy người, cũng bị cha con Tây Lạc Diệp đánh bại, chỉ có ông ta là chưa ngã xuống thôi.
Ầm!