Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1355




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lúc nhất thời, không khí bùng nổ, khí thế ầm ầm. Phần lớn quần chúng hóng chuyện đều tán thành thân phận minh chủ của Tô Thương.  

Văn Nhân Dật bị đánh ngã xuống võ đài, lúc này đã đứng lên.  

Advertisement

Tô Thương nương tay cho nên cậu ta bị thương cũng không nặng, cũng không có nôn ra máu, chỉ là vẻ mặt của cậu ta có chút khó chịu.  

Văn Nhân Dật vốn tưởng rằng cảnh giới của mình cao hơn so với Tô Thương, có thể giành chiến thắng một cách dễ dàng.  

Advertisement

Cho dù Tô Thương không tầm thường, thì bản thân cậu ta nhiều lắm cũng trả giá đôi chút, suy cho cùng cũng có thể chiến thắng được Tô Thương.  

Nhưng kết quả là, bản thân lại bị Tô Thương đánh rớt khỏi võ đài chỉ với một chiêu, mất mặt, mất mặt quá.  

Thế nhưng mà.  

Văn Nhân Dật cũng hiểu được, thực lực của Tô Thương mạnh hơn cậu ta rất nhiều, làm ầm ĩ không hề có ý nghĩa gì, cho nên đã chắp tay nói: "Cảm ơn cậu Tô đã nương tay."  

"Ừm, cậu thua rất được, không tệ không tệ."  

Tô Thương gật đầu, sau đó chuyển ánh mắt lên người Đông Phương Minh Nhật, thản nhiên nói: "Đông Phương Minh Nhật, kế tiếp sẽ tới lượt ai vậy?"  

Đông Phương Minh Nhật đón nhận ánh mắt Tô Thương, nhíu mày trầm tư.  

Thông qua việc Tô Thương ra tay lúc nãy, anh ta đã nhận thấy được một điều, đó là linh khí của Tô Thương vô cùng tinh thuần, thậm chí còn vượt qua Trúc Cơ hậu kỳ như anh ta.  

Điều này làm cho Đông Phương Minh Nhật vô cùng hoảng sợ, Tô Thương chỉ vừa mới bước vào Trúc Cơ thôi mà đã có được thực lực lớn mạnh như vậy, hiếm thấy thật.  

Trận so tài hôm nay liên quan đến quyền chủ đạo thay đổi giới luyện võ, nhất định phải thắng mới được.  

Cho nên Đông Phương Minh Nhật nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đưa ra quyết định. Anh ta nhẹ nhàng cười nói: "Cậu Tô, đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy*, cậu nói xem lời này có đúng hay không?"  

*nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy: một lời nói ra như bát cháo hoa đổ xuống đất; lời đã nói ra rồi thì phải giữ lời, không thể lấy lại  

"Đương nhiên rồi."  

"Vậy vừa rồi, cậu Tô đã nói rằng chúng tôi có thể cùng nhau xông lên, không biết bây giờ vẫn còn tính chứ?" Đông Phương Minh Nhật hỏi thẳng, biểu cảm thoáng có chút xấu hổ.  

Xấu hổ.  

Bản thân anh ta muốn dẫn thanh niên cổ tộc cùng nhau bao vây tấn công một người tu chân chỉ vừa mới đặt chân vào cảnh giới Trúc Cơ, thật sự là xấu hổ mà.