*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Mọi người, tôi, Tô Thương, từ trước đến nay chưa từng làm chuyện gì mà không nắm chắc, mọi người cứ chờ xem đi!"
Advertisement
Lúc này, Tô Thương mỉm cười, đứng yên tại chỗ, nhìn một một lượt đám thanh niên cổ tộc, thản nhiên nói: "Yêu cầu của mấy người, chúng tôi nhận lời, bây giờ có thể bắt đầu đánh rồi, một mình tôi, đánh 10 người mấy cậu."
"Ngông cuồng!"
Advertisement
Hạ Hầu Kiệt nghe vậy, lập tức nổi giận nói: "Thằng nhóc, mày là cái thá gì chứ, chỉ là tên bỏ đi luyện khí tầng chín mà thôi, ông đây sớm đã là trúc cơ hậu kỳ, giơ tay lên một cái là gi ết chết được mày rồi!"
"Còn đánh 10 người, đánh cái đầu mày đó, đồ chó không biết trời cao đất dày là gì!" Hạ Hầu Kiệt khinh bỉ nói.
"Hạ Hầu Gia!
Đông Phương Minh Nhật lườm anh ta một cái, ra hiệu anh ta đừng có mà nhiều lời.
Hạ Hầu Kiệt mặc dù không thoải mái, nhưng mấy tên thiên tài cổ tộc bên cạnh đều đã đến gần anh ta.
Hơn nữa.
Lúc đến Võ Đang, trưởng bối gia tộc Hạ Hầu đã dặn đi dặn lại, kêu anh ta nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của Đông Phương Minh Nhật.
Mặc kệ Hạ Hầu Kiệt không hiểu, thực lực của mình không yếu hơn so với Đông Phương Minh Nhật, đều là trúc cơ hậu kỳ, tại sao mà ngay cả trưởng bối của gia tộc mình cũng bắt mình phải nghe theo lệnh của Đông Phương Minh Nhật chứ.
Hạ Hầu Kiệt nghĩ mãi không vẫn không hiểu, nhưng ý của trưởng bối, anh ta cũng chỉ có thể làm theo, cho nên lúc này cũng không dám nói gì nhiều nữa.
"Tô Thương, Tô thiếu gia."
Lúc này, Đông Phương Minh Nhật nhìn thẳng vào mắt Tô Thương, chắp tay lại khách sáo nói: "Về thông tin của anh, cả một đường đi tôi đều có nghe nói rồi."
"Tiền bối Tô Vô Kỵ năm đó, đơn độc một mình đánh lui cả thập đại cổ tộc, không ai ngăn cản nổi, không ai chống trả lại được!"
"Thực không dám giấu, thập đại cổ tộc chúng tôi sở dĩ nhiều năm như vậy cũng không xuất thế là vì các lão tổ trong nhà đã thua dưới tay của tiền bối Tô Vô Kỵ, bị ép cho phải chấp nhận yêu cầu của tiền bối Tô Vô Kỵ."
"Một mình ông ta, uy hiếp cả thập đại cổ tộc, khiến cho cổ tộc tung hoành ngang dọc mấy nghìn năm phải lui ẩn không xuất thế, có thể coi là người duy nhất từ trước tới nay!"
Đông Phương Minh Nhật từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chăm chú vào Tô Thương, tán thưởng nói: "Tô thiếu gia, là hậu nhân của tiền bối Tô Vô Kỵ, hôm nay gặp mặt, anh quả nhiên đúng như lời truyền, có khí phách."