Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1320




Rất nhanh, Lưu Cự Lộc lại nhớ ra mình đã đồng ý với Tô Thương rằng tất cả dược liệu ẩn chứa linh khí và đá năng lượng trên núi Ba đều thuộc về anh, không liên quan gì đến nhà họ Thương.  

Nghĩ đến đây, Lưu Cự Lộc lập tức thấy vô cùng đau lòng, trong ánh mắt tràn ngập vẻ hối hận.  

Advertisement

Đáng ghét đáng ghét!  

Tại sao lại đồng ý với Tô Thương chứ, lần này tổn thất lớn quá rồi!  

"Gia chủ nhà họ Lưu, ông sao vậy?" Lúc này, Tô Thương lạnh nhạt nói: "Chẳng lẽ ông đang tiếc đống đá năng lượng và dược liệu trên núi Ba sao?”  

Advertisement

"Đâu… đâu có.”  

Lưu Cự Lộc ngượng ngùng cười, vội vàng nói: "Nếu không có Tô công tử, nhà họ Lưu sẽ không thể lấy lại được núi Ba, đương nhiên số đá năng lượng và dược liệu trên núi Ba phải là thù lao của Tô công tử rồi.”  

"Ông nghĩ vậy là tốt.”  

Tô Thương gật đầu, sau đó nhìn đồng hồ thấy đã là hơn ba giờ rạng sáng, liền nói: "Bây giờ xuất phát trở về Võ Đang vẫn còn kịp.”  

"Gia chủ nhà họ Lưu, đi thôi, ông lái trực thăng chở bọn tôi rời khỏi núi Ba đi.”  

"Được.”  

Lưu Cự Lộc khách khí đáp.  

Sau khi biết năm anh em nhà họ Đoàn đã đi theo Tô Thương, Lưu Cự Lộc càng thêm kính trọng anh, đương nhiên sẽ nghe theo mọi lời anh nói.  

Sau đó.  

Tô Thương, A Ly, năm anh em nhà họ Đoàn và Lưu Cự Lộc lái trực thăng lao lên trên tầng mây, chạy thẳng tới núi Võ Đang.  

…  

Cùng lúc đó.  

Xuyên Thục có hàng ngàn ngọn núi lớn.  

Trong đó có một ngọn núi tuy không bắt mắt lắm, nhưng ở giữa sườn núi lại có một vùng đất bằng phẳng.  

Trên mảnh đất đó có rất nhiều lầu các cổ kính được xây dọc theo núi, tràn đầy dấu vết của năm tháng.  

Sau khi đi vào dãy lầu các đó sẽ thấy một bảng hiệu to tướng, bên trên có một chữ mạ vàng rất to: Tây!  

Không sai.  

Ngọn núi lớn này chính là địa bàn của nhà họ Tây, một trong mười tộc cổ.  

Trải qua mấy ngàn năm từ xưa đến nay, nhà họ Tây vẫn luôn sinh sống ở nơi này.  

Lúc này.  

Trong một căn phòng bí mật nào đó của nhà họ Tây, một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi xếp bằng, bế quan tu luyện.  

Nhìn qua bà ta mới chỉ hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ váy dài màu xanh đậm, mái tóc được búi cao, làn da mịn màng, khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành.  

Lúc này.  

Quanh người người phụ nữ kia có chín con rắn màu vàng giương nanh múa vuốt vờn quanh, linh khí tràn ngập khắp nơi.  

Điều đáng để nhắc tới nhất là có ít nhất hơn mười ngàn viên đá năng lượng đang được trưng bày trong căn mật thất này.