Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1317




"Hửm?"  

Tô Thương cũ kỳ vui mừng ngạc nhiên, dò hỏi: "Mỏ đá năng lượng, lớn không?"  

Advertisement

"Tôi đã cho người thăm dò thử, cực kỳ lớn, có một dãy núi đều có đá năng lượng."  

Đoàn Khánh Minh nói tiếp: "Có điều đá năng lượng xen lẫn đá bình thường, vì để tránh phá hư đá năng lượng, vì thế chúng tôi chỉ có thể để công nhân khai thác, mỗi quý đều có thể khai thác khoảng 5000 viên đá năng lượng."  

Advertisement

"Cái gì."  

Nghe được những tin này, Tô Thương cực kỳ mừng rỡ, kích động nói: "Các ông chiếm giữ núi Ba mấy chục năm, chẳng phải đã có được một lượng lớn đá năng lượng sao?"  

"Cậu chủ, cậu nghĩ nhiều rồi."  

Đoàn Khánh Minh lắc đầu cười khổ: "Năm anh em chúng tôi, bị quản bởi nhà họ Tây."  

"Những năm nay chúng tôi khai thác đá năng lượng, tất nhiên tiến cống cho nhà họ Tây, mỗi quý chỉ có thể lưu lại mấy viên, đơn giản là chúng tôi không cần đến đá năng lượng, vì thế cũng không để ý đến."  

Đoàn Khánh Minh nói tiếp: "Có điều, bây giờ chính là cuối quý, núi Ba có sẵn hơn 4000 viên đá năng lượng, có điều, cậu chủ, tôi không muốn để cậu lấy những viên đá năng lượng này đi."  

Tô Thương nghi ngờ hỏi: "Vì sao?"  

"Cậu chủ, mặc dù cậu thiên phú bẩm sinh, dù sao thì cậu cũng có một mình, dù có thêm chúng tôi, cậu cũng không thể nào chống lại nhà họ Tây được."  

Đoàn Khánh Minh nhìn ra trông rộng, đề nghị: "Ý của tôi là, năm anh em chúng tôi, có thể giả vờ tiếp tục dốc sức cho nhà họ Tây, trước khi cậu chân chính cường đại hơn, không nên đắc tội Thập đại cổ tộc, nếu không thì hậu quả khó mà lường được."  

"Không cần thế đâu."  

Tô Thương nghe vậy, khẽ cười nói: "Những Cổ tộc đó, tôi cũng không xem ra gì, năm đó ông cố Tô Vô Kỵ của tôi, có thể ép họ được, thì bây giờ tôi cũng có thể làm y chang như vậy."  

Huống hồ gì độc tố và chú sinh tử của các ông đều đã bị hóa giải hết, chỉ cần nhà họ Tây nhìn thấy các ông, không cảm giác được độc tố và chú sinh tử tồn tại, tất nhiên sẽ gây phiền phức với các ông rồi."  

Tô Thương nói: "Các ông không cần thiết đóng kịch với nhà họ Tây nữa, ngửa bài được rồi."  

"Yên tâm đi, đệ nhất đại hội võ thuật trăm tông phái, trừ tôi ra không ai có thể lấy được."  

"Chờ tôi làm minh chủ giới luyện võ, nắm giữ toàn bộ giới luyện võ, liền có thể ra lệnh cho những trụ cột ẩn giấu trong giới luyện võ đó, Thập đại cổ tộc không là cái thá gì hết." Tô Thương thản nhiên nói.  

"Cậu chủ, cậu có chỗ không biết rồi, trong mắt Thập đại cổ tộc, giới luyện võ không là gì cả."  

Đoàn Khánh Minh cười khổ: "Đã từng có chuyện, thế thực của giới luyện võ, nhìn thấy Thập đại cổ tộc đều phải quỳ lạy nghênh đón, địa vị cực kỳ thấp, dù là thanh niên trong cổ tộc đi ra ngoài, tiến về những ngọn núi nổi tiếng như vùng núi tế trời, toàn bộ người luyện võ Thái Sơn, đều phải quỳ xuống, không dám chậm trễ."  

"Lực lượng giới luyện võ, căn bản không có cách đánh đồng với Thập đại cổ tộc, dù là cậu làm minh chủ giới luyện võ, chỉ sợ..."  

Đoàn Khánh Minh còn chưa nói xong, nhưng ý tứ thì hết sức rõ ràng.  

"Tôi biết, nhưng đó là trước đây, tôi có một dự cảm, giới luyện võ sẽ thay đổi, mọi thứ sẽ thay đổi."  

Tô Thương chăm chú trả lời, sau đó nói: "Đá năng lượng ở đâu, đưa tôi đi lấy."  

"Vâng."