*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đoàn Khánh Sinh trầm giọng nói: “Mặc dù cô không trả lời thì lão già này cũng biết, trên thế giới này chỉ có Thập Đại cổ tộc mới có tu chân giả ở cảnh giới Trúc Cơ.”
“Trừ cái đó ra, Tây Môn Phong Vân của gia tộc Tây Môn Côn Luân dường như cũng đã đặt chân vào Trúc Cơ, có điều chưa từng có ai thấy ông ta ra tay, nên không biết được cụ thể thế nào.”
Advertisement
Đoàn Khánh Sinh lạnh lùng nói: “Cô không thể nào là Tây Môn Phong Vân, vậy thì rõ ràng cô đến từ Thập Đại cổ tộc!”
Advertisement
“Nói đi, cô đến từ gia tộc nào, gia tộc Đông Phương, gia tộc Đoan Mộc, gia tộc Nam Cung, hay là một gia tộc khác?”
A Ly vẫn không trả lời.
Có điều lúc này Tô Thương lại thản nhiên nói: “Đoàn tông chủ, xem ra ông hết sức quen thuộc với Thập Đại cổ tộc, nói đến Thập Đại cổ tộc thì thuộc như lòng tay.”
“Ha hả!”
Đoàn Khánh Sinh nhìn thoáng qua Tô Thương, ông ta cười lạnh nói: “Suýt chút nữa thì tôi quên mất, cô gái này là do cậu dẫn đến, nói như vậy thì cô gái này cũng không nhất định là đến từ Thập Đại cổ tộc.”
“Nếu đã như vậy thì tôi yên tâm, nơi này là núi Ba, địa bàn của tông phái Tiểu Kiếm, tôi không cần đến mức phải để vào mắt một tu chân giả vừa mới đặt chân vào cảnh giới Trúc Cơ.”
Đoàn Khánh Sinh lạnh lùng nói: “Mặc dù tu chân giả cảnh giới Trúc Cơ có thể so sánh với Võ Thần lục địa.”
“Có điều, Võ Thần lục địa cũng có phân chia mạnh yếu.”
“Cảnh giới Trúc Cơ chia thành sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong, bốn cảnh giới nhỏ.”
“Võ Thần lục địa cũng giống như vậy.”
Đoàn Khánh Sinh tràn đầy tự tin cười nói: “tông phái Tiểu Kiếm có năm Võ Thần lục địa, ba người là Võ Thần trung kỳ, một người là Võ Thần hậu kỳ, còn một người là Võ Thần đỉnh phong.”
“Tô Thương, mặc dù cô gái bên cạnh cậu có mạnh hơn nữa thì như thế nào chứ!”
Đoàn Khánh Sinh uy hiếp nói: “Nếu cậu thức thời giao tháp Lưu Ly chín tầng ra đây thì tôi sẽ lập tức thả hai người đi, tránh phải gây chiến!”
“Khẩu khí thật là lớn, liên tục đe dọa chủ nhân của tôi, ông, không cần thiết phải sống nữa!”
A Ly nghe được lời của Đoàn Khánh Sinh thì lập tức tức giận, ánh mắt của cô ấy trở nên cực kỳ lạnh lùng.