*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tên cảnh giới tông đỉnh này là tam sư huynh của tông phái Tiểu Kiếm, hắn ta hào phóng nói: “Các huynh đệ, nếu tôi đã ăn, sao có thể thiếu các cậu được?”
“Yên tâm đi, cho tôi ba phút là được, tôi nhanh lắm, thời gian còn lại mấy người tùy ý sắp xếp.”
Advertisement
Tông phái tiểu kiếm tam sư huynh nghiền ngẫm cười, đồng thời nhìn về phía A Ly, cầm lòng không đậu liế m liế m môi: “Mẹ nó, quả là một người phụ nữ xinh đẹp!”
Advertisement
“Cả ngày ở trên núi, đã lâu rồi tôi chưa thấy phụ nữ, không ngờ hôm nay lại đụng phải mỹ nữ quyến rũ động lòng người thế này, ha ha, vận khí lão tử bùng nổ rồi!”
Không chỉ hắn ta, hơn mười đệ tử tông phái Tiểu Kiếm tại hiện trường, tất cả đều dùng ánh mắt ác ý nhìn A Ly, có người thậm chí còn chảy nước miếng.
“Cậu chủ.”
Giây phút này, A Ly không thể nhịn được nữa, thỉnh cầu: “Em có thể giết bọn họ không?”
“Để tôi tới đi, những nhân vật nhỏ này, em không cần phải động thủ.”
Ánh mắt Tô Thương lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Hơn nữa, hiện tại em đi theo tôi, chính là người phụ nữ của tôi.”
“Dù em có mạnh tới mức nào, gặp loại chuyện thế này, người ra tay đầu tiên phải là tôi!”
Tô Thương nghiêm mặt nói: “Nếu ngay cả thể diện của em mà tôi còn không giữ được, sao có thể làm cậu chủ của em?”
Vốn anh ấy chỉ muốn tìm tông chủ tông phái Tiểu Kiếm, dùng khế ước linh hồn thu phục chủ nhân núi Ba hiện tại, để đối phương không dám ngỗ nghịch với anh ấy nữa.
Ngay từ đầu, Tô Thương cũng không định đại khai sát giới, nhưng những người này tìm chết, dám nhớ thương A Ly, đương nhiên không thể tha thứ.
“Cậu chủ……”
A Ly nghe Tô Thương nói mà ngẩn người, ngay sau đó mặt lộ vẻ thẹn thùng.
Những đệ tử tông phái Tiểu Kiếm này, dù không có Tô Thương, cô ấy cũng có thể giết tất cả chỉ trong khoảnh khắc.
Có điều, so với việc Tô Thương thay mình ra tay, ý nghĩa không giống nhau.
“Tiểu tử, cậu là đồ ngốc sao?”
Lúc này, tam sư huynh tông phái Tiểu Kiếm nhịn không được cười nói: “Trên người cậu ngay cả một tia chân khí cũng chẳng có, chỉ là một người bình thường, giả vờ cái quái……”
Tuy nhiên!