*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Thương cười nói: "Tôi cũng muốn đi xem có phải ở dưới núi Ba có tầng thứ năm của tháp Hư Không hay không, chúng ta đi cùng nhau sẽ không có vấn đề gì.”
A Ly nghe vậy cũng không nói gì thêm.
Advertisement
Không lâu sau, Lưu Cự Lộc đã xuất hiện lần nữa, dẫn Tô Thương và A Ly ra khỏi phòng.
Sau đó ba người liền ngồi trực thăng bay lên tận trời, đi về hướng núi Ba…
Advertisement
Cùng lúc đó.
Núi Võ Đang, hiện trường đại hội võ thuật trăm tông phái.
Phật tử Vô Cơ chiến đấu với Tây Môn Long Ngâm, sắp kết thúc rồi.
“Vô Cơ, không ngờ cậu ba năm không tu luyện Phật pháp, nhưng thực lực bây giờ vẫn cường đại như trước.”
Tây Môn Long Ngâm có chút chật vật, lau vết máu ở khóe miệng, nhẹ nhàng cười nói: “Nếu lại cho cậu ba năm nữa, chỉ sợ tôi thật không phải đối thủ của cậu.”
“Không chỉ có tôi, ngay cả Vương Dã của Võ Đang, cũng không chịu nổi Phật pháp của cậu.”
“Đáng tiếc quá, trên thế giới này không có nếu, suy cho cùng cậu đã lãng phí quãng thời gian ba năm.”
Tây Môn Long Ngâm cười lắc đầu, ngược lại hỏi: “Phật tử, cậu có từng hối hận sống uổng khoảng thời gian ba năm kia không?”
“A di đà phật.”
Vô Cơ cũng có chút chật vật, chắp tay trước ngực nói: “Long Ngâm thí chủ, vạn sự đều có nhân quả.”
“Bần tăng vì tình vây khốn, đây là nhân, tu vi đình trệ ba năm, đây là quả.”
Vô Cơ bình đạm nói: “Chính mình gieo nhân, phải tự mình gánh lấy hậu quả, có gì phải hối hận chứ.”
“Ha ha.”
Tây Môn Long Ngâm nói: “Tuy nhiên, cậu vì thế mà bỏ lỡ đại hội võ thuật trăm tông phái đệ nhất danh, thật sự không chút tiếc nuối sao?”
“Không.”
Vô Cơ lắc đầu nói: “Long Ngâm thí chủ, cậu cũng si mê yêu thích một người, hẳn sẽ hiểu rõ cảm giác này.”
“Tình yêu khiến người mù quáng, khiến người điên cuồng, trên con đường tình yêu, không có đúng sai, lại càng không có cái gọi là hối hận, hết thảy đều là sự an bài tốt nhất.”
“Vô Cơ, cậu sai rồi.”
Tây Môn Long Ngâm nghe vậy, khẽ cười nói: “Trong lòng tôi chỉ có thực lực và địa vị, bất kể trong quá khứ, hiện tại, hay tương lai, thứ tôi theo đuổi, một là sức mạnh không ai địch nổi, hai là quyền lợi chí cao vô thượng.”