*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ khi sống lại tới bây giờ, Tô Thương vẫn cho rằng ban đầu mình sống lại ở nhà họ Tô chỉ là trùng hợp.
Bây giờ nhìn lại mới thấy cũng không phải trùng hợp, mà phải tốn rất nhiều công sức sắp xếp từ trước.
Advertisement
Còn về nguyên nhân thì Tô Thương không rõ lắm, anh không nhớ rõ rốt cuộc năm đó đã có chuyện gì xảy ra.
"Chắc chắn Vương Dương Minh sẽ biết, ông ấy đã nói mấy ngày nữa sẽ đến tìm mình, nhất định mình phải hỏi cho rõ mới được.”
Advertisement
Sau khi quyết định xong, Tô Thương liền không nghĩ nhiều nữa, cứ chờ Vương Dương Minh tới rồi nói sau.
"Tô công tử, những lời tôi nói đều là sự thật chứ không phải đang lừa cậu đâu.”
Lưu Cự Lộc nói tiếp: "Bây giờ tầng thứ năm của tháp Lưu Ly chín tầng đang ở ngay dưới núi Ba.”
"Cậu là con cháu nhà họ Tô thì chắc cũng phải biết chuyện về tháp Lưu Ly chín tầng, tôi đoán chắc chắn cậu sẽ thấy hứng thú với tầng thứ năm tháp Hư Không, cho nên mới lấy nó làm lí do để con gái tôi mời cậu tới đây.”
Lưu Cự Lộc tiếp tục nói: "Năm đó người kia nói nếu chưa có cơ duyên thì không ai được vào tầng năm cả.”
"Bây giờ hơn một một trăm đã trôi qua, Tô công tử, tôi không biết chắc cậu có thể đi lấy tháp Lưu Ly chín tầng được không." Lưu Cự Lộc bổ sung.
"Ừm, ông không cần quan tâm đến chuyện này. Tôi sẽ đến núi Ba, nhất định phải lấy được tầng thứ năm.”
Tô Thương hỏi Lưu Cự Lộc: "Lưu gia chủ, lúc trước Lưu Sở Điềm nói ông có chuyện muốn nhờ tôi, có phải là muốn tôi đi lấy lại núi Ba giúp ông không?”
"Nếu Tô công tử đã phát hiện ra thì tôi cũng không giấu giếm nữa.”
Lưu Cự Lộc hơi xấu hổ nói: "Nhà họ Lưu chúng tôi là đời sau của hoàng thất, từ xưa tới nay núi Ba vẫn luôn thuộc về nhà họ Lưu.”
"Nhưng bây giờ sản nghiệp mà tổ tông để lại đã bị người ngoài chiếm đoạt, gia chủ đời này như tôi lại là một tên vô dụng, haizz.”
Lưu Cự Lộc thở dài nói: "Không có cách nào cả, Tô công tử, tôi không thể làm gì khác hơn nhờ cậu giúp đỡ, hy vọng cậu nể mặt Lưu Sở Điềm và con rể Vương Phú Quý của tôi mà giúp nhà họ Lưu một tay.”
"Ha ha.”
Tô Thương nghe vậy thì bật cười, lạnh nhạt nói: "Tôi có thể giúp, nhưng sau khi thành công, tất cả những thứ ẩn chứa linh khí trên núi Ba ví dụ như đá năng lượng hay dược liệu đều phải thuộc về tôi.”
"Chuyện này...”
Lưu Cự Lộc nghe vậy thì do dự mấy giây mới cắn răng nói: "Cũng được, dù sao chúng tôi cũng không cần dùng đến mấy thứ đó. Bây giờ nhà họ Lưu chúng tôi chỉ toàn cổ võ giả.”
"Chỉ là hy vọng Tô công tử có thể để lại một ít đá năng lượng, mấy đứa con trai của tôi toàn là kẻ vô dụng, sợ rằng sẽ phải giao gánh nặng tương lai của nhà họ Lưu cho con rể Vương Phú Quý rồi.”