*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Hơn một trăm năm trước, lúc Tô Vô Kỵ đánh sâu vào cảnh giới Nguyên anh, cũng không mang theo tháp Lưu Ly, ông ta vừa ứng phó những điềm xấu, vừa chống lại lôi kiếp, cảnh này tôi tận mắt nhìn thấy!"
Từ Ngọc Phong chuyển hướng, chắc chắn nói: "Vì thế, tháo Lưu Ly chín tầng, tất nhiên để lại bên người đời sau nhà họ Tô rồi!"
Advertisement
"Năm đó các tông phái lớn bao vây nhà họ Tô ở Côn Luân, cũng nghĩ sẽ tìm được tháp Lưu Ly chín tầng, đáng tiếc không thu hoạch được gì!"
Từ Ngọc Phong tiếp tục nói: "Hơn hai mươi năm sau, con cháu nhà họ Tô xuất hiện, người đó chắc chắn là cha của cậu nhỉ."
Advertisement
"Ông ta thật ngây thơ, mang theo trụ cột nhà họ Tô, dám lộ diện ở đại hội võ thuật trăm tông phái, quả thực là muốn chết, nhưng nếu không có người thay ông ta giải quyết hậu quả thì ông ta chắc chắn phải chết không nghi ngờ rồi."
"Ồ?"
Tô Thương không phải lần đầu nghe chuyện cha mình đi tham gia đại hội võ thuật, nhưng lại chưa hề biết năm đó có người thay cha giải quyết hậu quả, thế là tò mò hỏi: "Ai giải quyết hậu quả thay cha tôi vậy?"
"Tại sao tôi phải nói cho cậu nghe?"
Từ Ngọc Phong lạnh lùng nói: "Tô thiếu gia, không cần nói nhảm nhiều lời như vậy, tháp Lưu Ly chín tầng ở đâu?"
"Từ Ngọc Phong, ngay trước đó, lúc Lão Độc Vật muốn giết ông, là tôi cứu ông, bây giờ ông lại muốn ra tay với tôi sao?" Tô Thương nhíu mày nói.
"Đúng thế thì sao nào?"
Từ Ngọc Phong hơi có chút xấu hổ, nhưng sau đó liền nói: "Tô thiếu gia, cậu chịu ra tay giúp tôi, tôi rất cảm động."
"Nhưng ở trước mặt tháp Lưu Ly chín tầng, những điều này đều không quan trọng, cái gì mà ân nhân cứu mạng, không đáng để nhắc đến!"
Từ Ngọc Phong lạnh lùng nói: "Có điều tôi cam đoan với cậu, chỉ cần cậu giao tháp Lưu Ly chín cho tôi, tôi sẽ tha cho cậu một mạng, đợi tôi vô địch thiên hạ, sẽ báo thù cho cậu, xóa sổ Tây Môn Phong Vân, lấy lại núi Côn Luân, hơn nữa sẽ tặng lại ngàn năm vinh hoa cho nhà họ Tô, chỉ cần có tôi ở đây một ngày, nhà họ Tô cũng sẽ ở đây, thấy thế nào hả?"
"Thú vị đấy."
Tô Thương nghe vậy, cười nói: "Ông nói rất mê lòng người nha, có điều những thứ này, tôi tự mình làm được, không phiền đến Từ cư sĩ rồi."
"Hừm, ngu xuẩn mất không!" Từ Ngọc Phong lạnh lùng nói: "Tô thiếu gia, nếu cậu không giao ra tháp Lưu Ly chín, đừng mong sống sót rời khỏi lồng thiên thạch này!"
"Thật sao?"
Tô Thương nhìn về phía Từ Ngọc Phong, nhếch miệng lên nói: "Ông thật sự cho rằng, lồng thiên thạch này giữ được tôi hả?"
"Tất nhiên!"