*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Thương nghe vậy, liền giải tán đi linh khí quanh thân mình, giọng điệu lạnh lùng nói: "Lão Độc Vật, tôi không phải tên đầu đất Từ cư sĩ kia, ông tốt nhất đừng gạt tôi, nếu không tôi trước hết là giết ông, rồi lại giết Mặc Đao, và cuối cùng là san bằng vùng đất nơi thâm sâu vân vụ của ông!"
"Anh bạn nhỏ Tô Thương bớt giận."
Advertisement
Lâm Uyên nhìn Tô Thương, khẽ cười nói: "Hai người chúng ta, nghĩ kỹ lại, cũng không có thâm cừu đại hận gì nhỉ?"
Advertisement
"Ha ha!"
"Nực cười!"
Tô Thương giọng điệu lạnh lùng nói: "Ông hơn một trăm năm trước, cũng tham gia tiêu diệt Côn Luân, hơn hai mươi năm trước, ông lại ra tay hạ độc cha tôi, đoạn thời gian trước, ông đuổi tới biên giới phía Nam, xém chút giế t chết tôi."
"Bây giờ ông lại nói với tôi, giữa chúng ta không có thâm cừu đại hận, Lão Độc Vật, ông thấy tôi giống thằng ngu sao?"
"Anh bạn nhỏ Tô Thương, cậu nói ba cái chuyện này, quả thực là tôi làm, nhưng đó cũng không phải ý của tôi."
Lâm Uyên nhìn qua Tô Thương, lắc đầu nói ra: "Thời gian trước, ông cố Tô Vô Kỵ của cậu uy lâm thiên hạ, tôi từng được ông ấy cho gặp và chỉ điểm."
"Ông cố của cậu đối với tôi mặc dù không được tốt như đối với Tây Môn Phong Vân, nhưng cũng xem như là không tệ, ông ấy đã nói cho tôi biết rất nhiều kiến thức giữa tu chân và luyện võ, vậy thì tôi làm thế nào có thể làm ra chuyện có lỗi với nhà họ Tô chứ?"
Lâm Uyên hỏi ngược lại, ngay sau đó còn nói thêm: "Anh bạn nhỏ Tô Thương, tôi vừa mới nói, tôi tìm cậu, là có một chuyện rất quan trọng muốn nói cho cậu biết, chẳng lẽ cậu không hiếu kỳ là chuyện gì sao?"
"Hừ!"
Tô Thương nhìn chăm chú Lâm Uyên, thản nhiên nói: "Có lời cứ nói, không cần ấp a ấp úng, thời gian tôi cho ông không có nhiều đâu!"
Không phải Tô Thương không giết Lâm Uyên, mà chính là trong lòng anh còn nhiều điều nghi vấn.
Lâm Uyên nếu đã biết thủ đoạn của A Ly rồi, vậy thì tại sao lại còn hẹn mình gặp mặt.
Cho dù ông ta không biết thực lực của Tô Thương, chẳng lẽ cũng không sợ bị A Ly gi ết chết sao?
Nhưng ông ta, vẫn là làm như vậy, trừ phi thật sự có chuyện gì đó muốn nói với mình?
Nghĩ tới đây, Tô Thương mới không có vội vàng ra tay.
"Anh bạn nhỏ Tô Thương, cậu là một người thông minh, nên tôi cũng dám thừa nước đục thả câu với cậu rồi."
Lâm Uyên nhìn Tô Thương, sau đó chân thành nói: "Chuyện tôi muốn nói, có liên quan đến ông cố Tô Vô Kỵ của cậu."