Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1223




"Chẳng trách cái tên Lâm Uyên này trước đó phát ra sương mù độc, tương tự như thiếu gia Mặc Đao ở vùng núi thâm sâu vân vụ, thì ra ông ta cũng là sư phụ của thiếu gia Mặc Đao."  

"Lão Độc Vật ở vùng núi thâm sâu vân vụ, đây chính là lão quái vật cùng thời với mấy vị đang ngồi phía trên kia rồi."  

Advertisement

"Thạch Cửu Thiên xui xẻo quá đi, rút thăm lại trúng ông ta, thật đáng buồn, đáng tiếc nếu không thì với thần công Thái Sơn, Thạch Cửu Thiên chắc chắn có thể đứng vào top 10 vị trí đầu tiên rồi, thậm chí có cơ hội sẽ đứng thứ nhất, cùng với Vương Dã Võ Đang, Phật tử Vô Cơ phân cao thấp một trận rồi!"  

Advertisement

"Sớm nghe nói Tuyệt Tuyệt Tử ở vùng núi thâm sâu vân vụ, tu luyện môn võ công thần kỳ, có thể cải lão hoàn đồng, trước kia vẫn luôn không thể nào tin được, không ngờ rằng đây là sự thật."  

"Không thích hợp lắm nha, Tuyệt Tuyệt Tử không phải người luyện võ mà, bỏ chân khí thay vào bằng linh khí từ lúc nào vậy chứ?"  

...  

Mọi người dưới võ đài bình luận ầm ĩ, tất cả đều không thể tin được mà nhìn vào Lâm Uyên.  

"Ha ha, lão phu tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái, đã đoán được thân phận mình sẽ lộ ra ánh sáng rồi."  

Lúc này, Lâm Uyên làm tản đi làn sương mù đen phía sau mình, đồng thời thu hồi khí thế khổng lồ, ánh mắt nhìn vào Thạch Hạo Hãn, khẽ cười nói: "Anh Thạch, một hai chục năm không gặp, tính tình của anh vẫn táo bạo như thế nha."  

"Bớt nói nhảm đi!"  

Thạch Hạo Hãn dặn dò đệ tử vùng núi tế trời, đưa Thạch Cửu Thiên đi, sau đó nhìn chăm chú Lâm Uyên, trầm giọng nói: "Lão Độc Vật, ông che giấu tung tích, ức hiếp thanh niên thiên tài, có phải quá đáng lắm rồi không hả?"  

"Anh Thạch, xin chỉ giáo?"  

Lâm Uyên cười cười nói: "Anh nhìn tôi, bây giờ cũng chỉ khoảng mười mấy tuổi, xương cốt so với cháu của anh còn nhỏ hơn mà, là ai bắt nạt ai vậy nhỉ?"  

Thủ đoạn của Lâm Uyên tương đối dễ phân biệt, dù là ông ta lại ẩn giấu, nhưng chỉ cần hơi lộ ra một chút thực lực, thân phận liền lại được đưa ra ánh sáng ngay.  

Có điều.  

Nếu Lâm Uyên đã tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái, chắc chắn là có con át chủ bài, dù bại lộ cũng không sao, chỉ là sẽ phiền phức mà thôi.  

Vì thế trước đó, ông ta không muốn để cho người khác biết thân phận của chính mình, nhưng nếu đã bị nhìn ra được thì tất nhiên cũng không cần phải chối cãi nữa.  

"Lão già kia, cái rắm nhà ông!"  

Thạch Hạo Hãn nghe vậy, giận không kiềm được mà nói: "Ông cmn cũng đã mấy trăm tuổi rồi, giả vờ còn non cmn gì chứ!"  

"Anh Thạch, anh nói chuyện khách sáo chút đi chứ, đừng tưởng lão phu sợ anh thật nha."  

Lâm Uyên lạnh lùng nói: "Võ công tôi tu luyện, ở đây chắc chắn có rất nhiều người biết, bây giờ tôi chính là thiếu niên 14 tuổi, dù sao thì bề ngoài vẫn là xương cốt của người trẻ tuổi, tôi hoàn toàn phù hợp với yêu cầu dự thi của đại hội võ thuật!"