Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1219




“Đây là tôi sau khi thăng cấp đến thần tông, lần đầu sử dụng thần công Thái Sơn, không điều khiển được sức mạnh của mình, Lâm Uyên, bây giờ cậu nhận thua vẫn còn kịp đấy.”  

Thạch Cửu Thiên tốt bụng nhắc nhở: “Nếu không, coi chừng tôi đánh một chiêu thôi là cậu đã tan thành mây khói nha.”  

Advertisement

“Ha ha, Thạch thiếu gia, lúc trước tôi có nói, dựa vào thực lực bây giờ của anh, nếu không thi triển thần công Thái Sơn, thì tuyệt đối không phải là đối thủ của tôi mà.”  

Lâm Uyên cười giễu cợt nói: “Thực ra, nửa câu sau tôi còn chưa nói hết.”   

Advertisement

“Cho dù anh dùng thần công Thái Sơn, thì trước sau gì cũng không phải là đối thủ của tôi, chỉ là ép tôi ra tay một số thủ đoạn mà thôi.”    

“Điên rồ.”   

“Một chiêu này của tôi, có lực bằng một ngàn cân, sức mạnh tỏa ra bốn phía, cậu không tránh được, không tránh được đâu!”   

“Nếu cậu đã không biết điều, vậy cũng đừng trách tôi không khách sáo, nhận lấy một chiêu của tôi đi!”    

Ánh mắt Thạch Cửu Thiên, sau đó giơ tay lên lần nữa, chạy nhanh mấy bước, sau khi cơ thể bay lên không trung, thì đánh một chiêu thật mạnh về phía Lâm Uyên.  

Cơ thể của cậu ấy quá lớn, Thạch Cửu Thiên hơn một ngàn cân chạy trên lôi đài, đến mức khắp nơi đều rung động, lôi đài lung lay như sắp đổ, nhìn thấy liền không chịu đựng nổi.  

Chiêu này của Thạch Cửu Thiên, đáng tiếc không đánh trúng Lâm Uyên, mà lại là đập trên lôi đài.  

Ngay sau đó, ngay sau đó cơ thể Thạch Cửu Thiên cũng rơi xuống đất, quyền cước như thể một cơn lốc xoáy nhỏ.  

Ầm!  

Kèm theo đó là một hồi tiếng vang, lôi đài đang yên đang lành, trong nháy mắt đã chia năm xẻ bảy.  

“CMN, mãnh liệt thật đấy!”   

“Dọa tôi sợ chết mất, nhìn cái đã thấy tràn đầy sức mạnh rồi, chiêu này ai mà chống cự được chứ!”   

“Lâm Uyên e sợ rồi, một mực tránh né, đây là có ý gì.”  

“Anh ta không tránh được quá lâu đâu, quyền cước của thạch Cửu Thiên, uy thế rất mạnh, Lâm Uyên đã bị uy lực của chiêu đó làm bị thương rồi, tiếp theo chỉ cần sơ ý một cái, là có khả năng bị đánh tro tàn mây khói luôn đó.”   

...  

Hiện trường có người nhìn thấy, khóe miệng phun ra mộ vệt máu, rõ ràng, Lâm Uyên đã bị uy lực quyền cước của Thạch Cửu Thiên làm cho tổn thương rồi.”  

“Lôi đài đã bị hủy, nhưng cũng không ảnh hưởng gì hết, mời hai người dự thi tiếp tục thi đấu trên đống đổ nát kia.” Đúng lúc này, trọng tài hiện trường nói.  

Thạch Cửu Thiên nghe vậy, đương nhiên không do dự, khóe miệng lộ ra một nụ cười chế giễu, định thừa thắng xông lên.  

“Ha ha, thần công Thái Sơn mạnh y như trước đây, xem ra không sử dụng linh khí thì không được rồi.”  

Lâm Uyên thấy vậy, không hề hoảng hốt, mà nhẹ nhàng cười một tiếng, lau đi vết máu đọng lại trên khóe miệng, sau đó nghiêm túc.  

Lâm Uyên rất rõ, dưới tình huống phải đối mặt với Thạch Cửu Thiên, bản thân  không thể khinh địch được, nếu không chắc chắn không thể thắng được.