Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1182




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ trong phút chốc, chân khí đã tàn phá khắp các lôi đài, mấy chục người dự thi lao vào đánh nhau.  

Bởi vì trên sân có hai thiên tài khá nổi tiếng, một người là Tây Môn Hổ Tiếu của gia tộc Tây Môn, người còn lại là Trương Mộ Cổ của nhà họ Trương ở Phượng Dương.  

Advertisement

Những người dự thi khác trên sân đều hiểu rõ cơ hội tăng cấp của mình rất mong manh, thậm chí có thể nói là không có cơ hội.  

Cho nên bọn họ phải hoạt động làm nóng sàn đấu trước đã, chứ không thể nhận thua xuống sân ngay được.  

Advertisement

Vòng bảy hôm qua có thí sinh vừa lên sân đã đầu hàng, sau đó bị chửi không ra gì.  

Nhất là thiên tài tên là Tề Vân kia còn cầm theo một đống hành lý, thuê máy bay tới núi Võ Đang trong sự kỳ vọng rất lớn của các trưởng bối trong tông môn.  

Nghe nói đồ ăn của anh ta còn rất được chú trọng, là hải sâm quý giá được vận chuyển bằng đường hàng không, ngày nào cũng ăn mấy con để bổ sung thể lực, tiêu tốn không ít tiền.  

Theo lời của anh ta, ăn hải sâm vừa tốt cho sức khỏe, lại còn có sức lực đi tranh giải.  

Nhưng kết quả vừa lên sân liền đối mặt với khói độc của công tử Mặc Đao, sợ đến mức biến sắc, không thèm do dự mà đầu hàng cùng với mọi người luôn.  

Chuyện này đã thành trò cười của hội võ trăm tông phái, Tề Vân cũng mất hết mặt mũi, đã sớm ảo não rời khỏi Võ Đang rồi.  

Mặc dù những người dự thi trên sân đều biết mình sẽ thất bại, nhưng không muốn trở thành trò cười, vì vậy ai nấy đều dốc hết sức chiến đấu.  

Nhưng mà.  

Trương Mộ Cổ và Tây Môn Hổ Tiếu chia nhau đứng ở hai bên lôi đài, cứ nhìn nhau mãi mà không ra tay.  

Có điều tư thế sẵn sàng chiến đấu của hai người lại khiến bầu không khí xung quanh vô cùng nặng nề, cứ như có thể ra tay ngay lập tức vậy.  

"Tây Môn Hổ Tiếu!"  

Lúc này, Trương Mộ Cổ giận dữ nhìn Tây Môn Hổ Tiếu, cắn răng nghiến lợi nói: "Hôm nay chúng ta hãy kết thúc ân oán đi!"  

"Ha ha."  

Tây Môn Hổ Tiếu không nhịn được nói: "Trương Mộ Cổ, mày đúng là một con chó điên."  

"Tao đã nói với mày rồi, tao chỉ làm chị mày bị thương thôi, còn tại sao cô ta lại mất tích thì chẳng liên quan gì đến tao cả, sao mày cứ bám lấy tao mãi thế?" Tây Môn Hổ Tiếu nhíu mày.  

"Hừ!"  

Trương Mộ Cổ tức giận nói: "Tây Môn Hổ Tiếu, đừng tưởng tao không biết. Mấy ngày sau khi chuyện đó, mày đã sai người đẩy một cái xác phụ nữ từ trong nghĩa trang nhà mày ra ngoài mai táng."  

"Thi thể người phụ nữ kia bị hành hạ không còn nguyên vẹn, từ trên xuống dưới không có chỗ nào là lành lặn!"  

Trương Mộ Cổ nói tiếp: "Theo tao biết, mày có sở thích rất đặc biệt, thường xuyên đánh đập phụ nữ đến chết, cách làm vô cùng độc ác!"