*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trương Mộ Cổ cười nói: "Nhìn thấy người của gia tộc Tây Môn ăn quả đắng, tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng luôn đấy, ha ha."
"Đây chỉ mới là bắt đầu thôi, núi Thanh Thành và núi Côn Luân, tôi sẽ tiêu diệt hết, sớm muộn gì có một ngày, hai ngọn núi này cũng sẽ bị tôi quét sạch."
Advertisement
Tô Thương nở một nụ cười, sau đó nhìn sang Trương Mộ Cổ, khẽ cười nói: "Anh Mộ Cổ, anh cũng tham gia vòng vé vớt, anh bị phân vào bảng mấy vậy?"
"Tôi không vội, Thạch thiếu gia đều sắp xếp cả rồi, tôi và Tây Môn Hổ Tiếu, đều ở bảng 8."
Advertisement
Trương Mộ Cổ nghiến răng nghiến lợi nói: "Lần này, tôi sẽ dùng toàn lực để ứng phó, cho dù là phải chết, thì tôi cũng phải kéo Tây Môn Hổ Tiếu chết theo!"
"Người anh em."
Tô Thương nghe vậy, liền đặt một tay lên vai Trương Mộ Cổ, nghiêm túc nói: "Nghe tôi nói một câu, đừng làm như vậy."
"Nếu như anh dùng toàn lực thì có thể giết được Tây Môn Hổ Tiếu thì cứ thế mà giết."
Tô Thương nói tiếp: "Nếu như anh cần phải hy sinh tính mạng của mình mới có thể lấy đi mạng sống của Tây Môn Hổ Tiếu thì tuyệt đối phải nhẫn nhịn lại, đừng làm chuyện ngốc như vậy."
"Tây Môn Hổ Tiếu chỉ là một mạng sống rẻ tiền, không giống như anh, anh và anh ta đổi mạng với nhau, không đáng, anh lỗ nặng rồi."
Tô Thương khẽ cười nói: "Hơn nữa, anh không chỉ có một người, anh còn có bạn bè là chúng tôi nữa."
"Cứ coi như là anh thua đi, thì cũng còn có chúng tôi báo thù cho anh, chỉ là một tên Tây Môn Hổ Tiếu thôi mà, tính là gì chứ." Tô Thương cởi mở cười nói.
"Tô đại thiếu gia, tôi..."
Trương Mộ Cổ nghe đến lời này, lập tức lộ vẻ xúc động, trong lòng vô cùng cảm động.
Anh ấy chỉ là một người đàn ông thô kệch, nhưng lại đặc biệt nhạy cảm, anh ấy không ngờ tới Tô Thương sẽ nói với mình những lời như vậy.
"Anh Mộ Cổ, còn có tôi nữa."
Vương Phú Quý ở bên cạnh, cũng khoác lác nói: "Kèn tôi vang lên một tiếng thì Tây Môn Hổ Tiếu tính là cái rắm gì, anh không thể xảy ra chuyện được, nếu không ai tạo thành một đội với tôi chứ, tôi còn định cùng anh tham gia thực tập sinh thần tượng nữa kìa, tiết mục tuyển lựa nhân tài xuất sắc quan trọng như vậy, hai kỳ tài âm nhạc thế giới chúng ta, thiếu một người cũng không được."
"Đi cái đầu nhà cậu."
Tô Thương trợn mắt nhìn Vương Phú Quý, mặt tràn đầy ghét bỏ nói: "Vương đại thiếu gia, cậu còn nhắc lại chuyện lập đội này lần nữa thì tôi nói cho Lưu Sở Điềm biết chuyện cậu đi đến quán bar cao cấp, để cô ấy dạy dỗ lại cậu."
"Ha ha, Tô đại thiếu gia, cái này thì tôi không còn sợ nữa nhé, dù sao cây ngay không sợ chết đứng, tôi cũng không đi quán bar cao cấp mà." Vương Phú Quý ưỡn ngực nói.
"Vu oan hãm hại, muốn tìm hiểu một chút chứ?" Tô Thương nhíu mày.