Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1151




"Ha ha."  

"Cái đồ phế vật, có được công pháp tu chân đã lâu như vậy, vậy mà mới đặt chân vào Luyện Khí tầng chín. Ông đây chỉ với thời gian ngắn như vậy mà đã vượt qua cậu, Tô Vô Kỵ có loại con cháu như cậu, có lẽ chết không nhắm mắt đấy."  

Advertisement

Lâm Uyên khinh thường chửi bới, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người mà lập tức rời khỏi hiện trường, hoàn toàn không biết là do cờ Bách Độc cho nên thực lực của bản thân mới có thể đột nhiên tăng mạnh vậy.  

"Bán Trúc Cơ."  

Lúc này, trên ghế cao, Tây Môn Phong Vân khẽ híp mắt, cười đùa nói: "Thú vị thật, lão già Tuyệt Tuyệt Tử này vậy mà lại đạt được công pháp tu chân, lại còn đặt chân lên bán Trúc Cơ."  

Advertisement

"Nhìn căn cơ của ông ta có chút bất ổn, chắc có lẽ đã mượn món bảo vật của vùng núi nơi thâm sâu vân vụ kia mới có thực lực như thế."  

Ngay sau đó, khóe miệng của Tây Môn Phong Vân nhếch lên, ông ta cười nói: "Sau hội võ Bách Tông, giới luyện võ sẽ xảy ra đổi mới, nếu đến lúc đó, thực lực của những người luyện võ có mặt ở đây đều tăng lên, chân khí xảy ra thay đổi, có thể so với linh khí, chỉ sợ Tuyệt Tuyệt Tử sẽ tức đến hộc máu mất."  

"Chuyện này là hơn một trăm năm trước, vị Tiên Đế ngoại vực kia đã từng nói, rất có thể sẽ như thế. Tuyệt Tuyệt Tử từ bỏ chân khí, chuyển thành tu chân, rất có thể sẽ bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời, cái tên ngu xuẩn này."  

Tây Môn Phong Vân thầm giễu cợt, sau đó ông ta không quan tâm đến những chuyện này nữa, mà dời mắt nhìn Tô Du Du đang ở trên võ đài.  

Tống Thanh Dương không hổ là thiên kiêu đứng sau Vương Dã Vô Cơ, một người, một đôi quả đấm thép đè ép đến nổi lên người dự thi trên đường đua thứ ba khổ không thể tả.  

Ầm!  

Ầm!  

Ầm!  

Trận đấu đã sắp đến hồi kết thúc, Tống Thanh Dương không nể tình nữa, chân khí cuồn cuộn trong lúc anh ta ra tay.  

Chỉ nửa phút ngắn ngủi nữa mà thôi, người dự thi trên võ đài, ngoại trừ Tô Du Du ra thì toàn bộ đều nằm rạp trên mặt đất, mất đi năng lực chiến đấu, cuối cùng hết cách đành phải nhận thua.  

Bây giờ, trên võ đài chỉ còn lại Tống Thanh Dương và Tô Du Du.  

"Người chiến thắng đường đua thứ ba là, người của Thanh Thành Sơn, Tống Thanh..." Trọng tài trận đấu thấy vậy, thì muốn công bố kết quả.  

"Chờ... Chờ một chút. "  

Ai ngờ, đúng ngay lúc này, Tô Du Du lại rụt rè mở miệng nói: "Tôi còn chưa bắt đầu đánh mà."  

"Nhóc sao?"  

Trọng tài lập tức lộ ra một nụ cười khổ: "Nhóc con, nhóc đừng liều lĩnh nữa, nhóc cứ đi xuống đi."  

"Tôi không xuống!"  

Tô Du Du lại lấy hết can đảm cắn răng nói: "Tôi là một thí sinh, tôi sẽ không nhận thua, tôi muốn thăng cấp!"  

"Ha ha ha, em gái nhỏ thật đáng yêu, giọng nói non nớt làm sao."  

"Đáng yêu chết mất, đây là tiết mục đặc biệt do Võ Đang sắp xếp sao, cố ý chọc cho chúng ta cười ư?"  

"Một đứa nhóc bốn tuổi, lén lút báo danh tham gia hội võ Bách Tông, cũng không biết nghĩ như thế nào nữa."  

"Mặc dù buồn cười, thế nhưng vẫn nên tranh thủ kết thúc thôi, tôi ở đường đua thứ tư, vẫn đang chờ để thi đấu đây."  

...