Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1148




Người này cũng còn trẻ, nhìn thì chỉ khoảng 14, 15 tuổi, là một thiếu niên.  

Lúc này, Mặc Đao nhìn thấy ở trên lôi đài chỉ còn một đối thủ, hơn nữa còn là một thiếu niên, liền nhíu mày nói: "Tôi đã nhìn qua danh sách ghi danh, có chút ấn tượng với cậu, cậu là Lâm Uyên, đến từ một gia tộc nhỏ ở một thành phố nhỏ nơi biên giới?"  

Advertisement

Lâm Uyên!  

Người thiếu niên còn lại trên lôi đài chính là lão độc vật của vùng đất nơi thâm sâu vân vụ, Lâm Uyên!  

Nói đến, Lâm Uyên chính là sư phụ của Mặc Đao, nhưng ông ta đã cải lão hoàn đồng, và rời khỏi vùng thâm sâu vân vụ mười mấy năm rồi, Mặc Đao đương nhiên không nhận ra ông ta.  

"Tôi chính là Lâm Uyên."  

Lúc này, Lâm Uyên vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn thẳng vào mắt của Mặc Đao, mỉm cười nói.  

"Ha ha, niệm tình cậu còn nhỏ, bản thiếu gia cho cậu thêm một cơ hội, đầu hàng, hoặc là chết!" Mặc Đao lạnh lùng nói, căn bản không để Lâm Uyên vào trong tròng mắt.  

"Thế sao?"  

Lâm Uyên khẽ nhếch mép lên cười, sau đó bước về trước một bước, cười đùa nói: "Tôi ngược lại muốn xem, anh sẽ giết tôi thế nào!"  

Vừa dứt lời, quanh thân của Lâm Uyên liền hiện ra luồng sương mù đen dày đặc bao quanh thân cậu ta, hơn nữa uy thế lại còn vô cùng cường đại khiến người khác phải khiếp sợ...  

Trên lôi đài.  

Lão độc vật Lâm Uyên phóng xuất ra một luồng sương độc cường đại, hiện trường trong nháy mắt bị bao phủ toàn bộ bởi luồng sương mù đen, bao bọc lấy Lâm Uyên.  

Luồng sương độc này, làm người ta thất kinh hồn vía, nhìn sơ qua thì so với sương khí trên người Mặc Đao còn mạnh hơn không ít.  

"Cậu tu luyện cũng là độc công sao?"  

Mặc Đao thấy vậy, trong mắt lộ ra sự ngạc nhiên, nhíu mày nói: "Không đúng, độc công này của cậu, so với vùng đất thâm sâu vân vụ chúng tôi có chút giống nhau, nhưng cũng không hoàn toàn giống, rốt cuộc cậu là ai?"  

Đối diện với sự chất vấn của Mặc Đao, Lâm Uyên nở một nụ cười nhạo: "Anh hỏi quá nhiều rồi, đã mười mấy năm trôi qua, để tôi xem anh có tiến bộ hay không!"  

"Cậu quen biết tôi sao?" Mặc Đao lại càng thêm nghi ngờ, vội vàng hỏi: "Cậu là ai?"  

Lâm Uyên không có trả lời, mà điều động sương độc quanh thân tạo thành một con rồng dài màu đen, gầm thét xông về phía Mặc Đao.  

Bây giờ.  

Cậu ta đã từ bỏ chân khí, giống như đã từ bỏ tuyệt học về luân hồi, cũng không còn cách nào so sánh với mấy lão quái vật chân chính nữa.  

Nếu như là lúc trước, lão độc vật ở trạng thái đỉnh phong chính là võ thần lục địa, cùng với các cao thủ như Thạch Hạo Hãn, Trương Thiên Lôi, trụ trì Viên Thông có thể coi là ngang tài ngang sức với nhau.  

Nếu qua vài năm nữa, đợi sau khi cậu ta luân hồi thành công lần cuối cùng thì thực lực của cậu ta sẽ trở nên lớn mạnh dị thường, có đủ tự tin để có thể trấn áp được các võ thần lục địa phổ thông.  

Nhưng lão độc vật đã không nhịn được sự cám dỗ của việc tu chân, cho nên đã phá hủy hết toàn bộ chân khí trong cơ thể, bước vào con đường tu chân, trước mắt cậu ta chính là ở cảnh giới bán trúc cơ mà thôi.  

Đối với lực chiến đấu trong giới luyện võ, Lâm Uyên vô cùng hiểu rõ, cậu ta biết dựa vào thực lực hiện tại của mình thì có thể chiến thắng được thần tông trung kỳ, nếu như sử dụng cờ Bách Độc, cưỡng ép thực lực, thì có lẽ có thể hạ được thần tông.