Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1141




"Vô tích sự, chỉ là một gia tộc nhỏ với tài sản khoảng trăm triệu mà thôi, người mạnh nhất trong nhà cũng chỉ là cảnh giới hóa kình, căn bản không đáng nhắc đến." Vương Dương Minh trả lời lại.  

" y."  

Advertisement

Tô Thương nghi ngờ nói: "Vậy vì sao ông lại ở rể chứ, bị tẩy não rồi hả?"  

"Aiya, chuyện này nói ra dài dòng lắm."  

Advertisement

Vương Dương Minh thở dài một hơi nói: "Năm đó sau khi tôi để lại bức thư, liền rời khỏi Võ đang, sau đó đi ngao du khắp nơi, thoải mái biết bao."  

"Mấy năm sau, tôi đi đến thành phố An Tây, du lịch khắp chốn, trải nghiệm cuộc sống thành phố."  

"Ở nơi đó, tôi kết bạn với một người họ Tiêu, mặc dù đối phương là người bình thường, nhưng mà thư pháp thì cực kỳ tuyệt vời, tôi với ông ấy lấy sách kết bạn, hai bên qua lại rất thân thiết với nhau."  

Vương Dương Minh nhớ lại: "Chơi với nhau cũng hơn hai mươi năm, ông ấy tuổi già sức yếu, mà tôi thì vẫn luôn giữ hình dạng như năm, sáu mươi tuổi."  

"Ông ất rất ngạc nhiên, liền hỏi thăm lí do của tôi, tôi tất nhiên không giấu diếm, lấy thân phận của mình nói cho ông ấy, đồng thời đứng tại chỗ khôi phục lại hình dáng của thanh niên."  

Vương Dương Minh nói tiếp: "Khi đó, tôi đã đặt chân đến Trúc cơ đỉnh phong, cơ thể có thể cải lão hoàn đồng, chỉ có điều tôi không quen với dáng vẻ thanh niên đó, nên vẫn luôn không biến đổi, vì để ông ấy tin tưởng nên mới biến thành hình dạng thanh niên một chút mà thôi."  

"Người bạn đó của tôi hết sức ngạc nhiên, khi biết tôi có thể xem được số mạng, liền hỏi tôi tính toán ông ấy có thể sống được bao lâu."  

Vương Dương Minh nói tiếp: "Ông ấy chỉ là người bình thường, tính cũng khá dễ, tôi liếc mắt là nhìn ra được ông ấy còn sống được 3 năm nữa."  

"Nhưng ông ấy không tin, nhất định phải đánh cược cùng tôi, nói nếu như mình sống không được 3 năm thì coi như tôi thua, nếu tôi thua thì phải đáp ứng một điều kiện của ông ấy, chính là ở rể nhà họ Tiêu, cưới chắt gái của ông ấy, ít nhất cũng phải ở nhà họ Tiêu đủ 5 năm."  

Nói đến đây, Vương Dương Minh thở dài một hơi thật sâu.  

"Kết quả, ông thua hả?" Tô Thương dò hỏi.  

"Đúng."  

Vương Dương Minh gật đầu, giọng điệu phức tạp nói: "Tôi thua, thua triệt để thua."  

"Sao ông lại thua được, chẳng lẽ một người bình thường mà ông cũng tính sai hay sao?" Tô Thương mặt mũi đầy khó hiểu.  

"Nếu bình thường mà nói, tôi không tính sai, nhưng hoàn toàn không ngờ được, sau khi tôi đồng ý đánh cược với người bạn đó, ngày thứ hai ông ấy liền tự sát luôn."  

Vương Dương Minh cười khổ nói: "Vì để cho tôi chăm sóc nhà họ Tiêu, ràng buộc tôi với nhà họ Tiêu, nên ông ấy lựa chọn tự tử, muốn dùng cái này trói buộc tôi và nhà họ Tiêu cùng một chỗ."  

"Nhưng ông ấy không biết, từ trước đến nay tôi tính toán không chút sai sót, đây là do tôi có lòng tin với mình, một khi phạm sai lầm thì chính mình sẽ niêm phong thực lực của mình, trở thành người bình thường, trừ khi tháo gỡ được khúc mắc thì tôi mới trở lại đỉnh phong."  

Vương Dương Minh giận dữ lần nữa mà nói: "Chỉ cần tôi hoàn thành nguyện vọng của bạn cũ, thì coi như có thể giải quyết xong khúc mắc của chính mình, Vương Dương Minh tính toán không chút sai lầm, sẽ xuất hiện lại lần nữa trong thiên hạ."  

"Bây giờ, 5 năm ước hẹn đó, chỉ còn có 2 ngày, Tô thiếu gia, chờ tôi 2 ngày, 2 ngày sau bần đạo sẽ thoát khổ, đến lúc đó sẽ đi tìm cậu."  

Nói xong lời cuối cùng, Vương Dương Minh dặn dò: "Đúng rồi, Tô thiếu gia, nhất định phải giữ bí mật giúp tôi, chuyện tôi phải ở rể còn bị sỉ nhục, trừ cậu ra thì không ai biết đâu, chuyện này quả thật rất mất mặt, nhất định phải giữ bí mật nhé."  

"Ừm."