*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thế là.
Tây Môn Phong Vân liền bế quan, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy mình, sau đó ông ta tự phế đi chân khí, đổi thành tu chân.
Advertisement
Trước đó Tô Thần Binh có nhắc tới, trong núi Côn Luân, chứa mấy chục vạn viên đá năng lượng.
Cho nên, Tây Môn Phong Vân không thiếu linh khí, sau năm mươi năm đó, bây giờ ông ta đã là trúc cơ đỉnh phong rồi.
Dựa vào thiên phú của ông ta, nếu không phải vì thiên đạo hạn chế, thì đã bước vào cảnh giới kết đang từ lâu rồi.
Tây Môn Phong Vân biết mình không cách nào chống lại, ông ta cũng không muốn rời khỏi trái đất, đi đến chỗ từng từng đi qua, vì vậy liền áp chế cảnh giới, không đột phá lên nữa.
Trúc cơ đỉnh phong, chính là cảnh giới của Tây Môn Phong Vân.
Vừa mới Trúc Cơ, đã có thể chống lại được võ thần lục địa, thực lực của Tây Môn Phong Vân, dường như có thể tiêu diệt cả võ thần lục địa.
Cho nên, ông ta cũng không để trụ cột của nhà họ Tô trong lòng, định ra tay hạ gục Tô Thương.
Nhưng bây giờ, cảm thấy ánh mắt của A Ly, trong lòng Tây Môn Phong Vân bỗng nhiên sinh ra sự kiêng dè.
“Tây Môn Phong Vân, tôi đã nhắc nhở ông rồi, không nên làm khó Tô Thương, nếu không sẽ đối đầu với núi Cửu Phong đấy.” Lúc này, Thiên Sơn tuyết thấy Tây Môn Phong Vân muốn ra tay, liền uy hiếp một lần nữa.
“Ha ha, tôi cũng đã nói rồi, cô không ngăn cản được tôi đâu!” Tây Môn Phong Vân cười lạnh lùng.
“Vậy thì thêm cả tôi nữa!”
Đúng lúc này, người đàn ông cao to tên Trương Thiên Lôi đứng lên, tấm da thú thì khoác ở trên vai, vẻ mặt khó coi nói.
“Trương Thiên Lôi, liên quan gì đến ông à?” Tây Môn Phong Vân cau mày nói.
“Hừ!”
Trương Thiên Lôi lạnh lùng hừ một tiếng, nói tiếp: “Đại hội võ thuật trăm phái đang diễn ra, tôi từng nói, nếu ông gây rối, tôi sẽ không khách sáo với ông rồi còn gì.
“Không khách sáo với tôi sao?”
Tây Môn Phong Vân lạnh lùng cười nói: “Đúng là nực cười, ông đã từng xem trọng tôi chưa?”
“Tây Môn Phong Vân!”
Lúc này, Thạch Hạo Hãn cũng đứng lên, trầm giọng nói: “Hôm nay, ông đừng nghĩ sẽ giết được Tô Thương!”
“Thạch Hạo Hãn!”
Tây Môn Phong Vân lạnh lùng nói: “Ha ha, cuối cùng ông cũng không nhịn được tôi nữa rồi đúng không, xem ra trong lòng ông vẫn quý đứa cháu này lắm nhỉ.”
“Cái con khỉ nhà ông ý.”