Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1077




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vương Phú Quý và Thạch Cửu Thiên, đều sẽ bước lên đấu trường vào lúc chín giờ, một người bước vào giữa, một người thì bước vào bên phải của đấu trường.   

Còn Tô Thương, thì phải chờ sau khi bảng đấu thứ năm của Vương Phú Quý phân thắng bại, mới có thể bước lên giữa lôi đài, tranh đấu với thiên tài của bảng đấu thứ sáu..  

Advertisement

Khi một đám người của Tô Thương chạy đến, vừa chuẩn chín giờ, thiên tài của bảng đấu thứ năm, cũng dập dịch bước vào giữa đấu trường.   

“Tô đại thiếu gia, tôi lên đó đây, phấn khích quá đi mất.” Vương Phú Quý thoáng chút luống cuống.  

Advertisement

“Ha ha.”  

Tô Thương cười động viên nói: “Vương đại thiếu gia, tự tin lên một chút, cậu là người tu chân luyện khí tầng thứ chín đấy, tự tin chắc chắn sẽ thắng.”   

“Ừ!”  

Vương Phú Quý nghiêm túc gật đầu, nghiến răng tự động viên chính mình: “Mình nhất định có thể làm được, cô nàng bạo lực kia ơi, đợi tôi trở về nhất định sẽ hỏi cưới cô!”   

Sau đó.  

Vương Phú Quý liền nhìn kĩ Tô Thương, tay cầm kèn bước lên ở giữa lôi đài.  

Tô Thương thì nắm tay Tô Du Du, đứng ở trong đám người, còn ánh mắt của anh ấy, thì dừng lại trên chỗ ngồi trên cao ở phía xa.   

Ba đấu trường ngay phía trước, có mười cái ghế tựa dày công thiết kế, khí chất rầm rộ, vô cùng khí chất.   

Trên ghế ngồi, chính là mười trọng tài của đại hội võ thuật trăm phái năm nay, phụ trách trông coi nắm giữ toàn hiện trường.   

Hơn nữa trong những tên trọng tài này, có một người quen… Chính là Thiên Sơn Tuyết.  

Với tư cách là minh chủ của núi Cửu Phong một trong những thế lực lớn của giới luyện võ, đương nhiên Thiên Sơn Tuyết sẽ có tư cách làm minh chủ rồi.  

Trừ Thiên Sơn Tuyết ra, còn có một người, mang đến cho Tô Thương cảm giác quen thuộc.  

Đó là một ông lão tóc trắng phơ, trên người khoác áo đạo sĩ, cốt cách như một vị thần, nhìn qua tuy không giận giữ nhưng lại rất uy phong.   

Người này, chính là Thạch Hạo Hãn sơn chủ của núi Thái Sơn.  

Tuy Tô Thương chưa từng gặp ông ấy, nhưng vì là máu mủ ruột thịt, nên anh ấy luôn cảm thấy người này rất quen thuộc.  

Khi Tô Thương dò xét Thạch Hạo Hãn, thì ánh mắt của Thạch Hạo Hãn cũng dừng lại trên người của Tô Thương.   

Vù!  

Ánh mắt của hai người, chạm vào nhau ngay giữa không trung, khuôn mặt trầm lặng như nước, trong mắt không có chút nào sắc thái.