*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hơn nữa bên trong cánh tay thượng cổ ẩn chứa kiếm ý, nếu cậu gặp phải Thần Tông sơ kỳ thì cậu có thể nhẹ nhàng đánh thắng.”
Tô Thương lại nói tiếp: “Thậm chí cậu cũng có thể phân cao thấp với Thần Tông trung kỳ, còn về phần thắng thua thì cái này tôi không thể nói được.”
Advertisement
“Đương nhiên, nếu như cậu đồng ý để tôi luyện chế kèn xô-na của cậu, biến nó thành kiếm Vương Quyền, vậy thì cậu có thể giết chết Thần Tông trung kỳ.” Tô Thương cười bổ sung, anh cũng không khuyên Vương Phú Quý nữa.
Từ sau khi biết chuyện của mẹ Vương Phú Quý, Tô Thương không còn khuyên Vương Phú Quý nữa.
Advertisement
Chuyện năm đó đã tạo thành một vết thương khá lớn trong lòng của cậu ấy, cậu ấy cần thời gian để từ từ điều chỉnh lại,
“Thật sao?”
Đột nhiên Vương Phú Quý hỏi: “Tô đại thiếu gia, nếu tôi chỉ dùng kiếm thì tôi có thể đánh bại cậu không?”
“Ha ha.” Tô Thương cười, ngược lại anh lắc đầu nói: “Không thể.”
“Vậy quên đi, tôi cảm thấy kèn xô-na rất tốt, phù hợp với khí chất quý tộc của tôi.”
Vương Phú Quý không có hứng thú với kiếm, đồng thời trong đầu vừa niệm, một chiếc kèn xô-na lập tức xuất hiện trong tay cậu ấy.
Ngay sao đó.
Vương Phú Quý nghiêm túc nói: “Thật ra, chiếc kèn xô-na Vương Quyền này cũng rất trâu bò, hôm nay tôi sẽ dùng chiếc kèn xô-na này để nói cho thế giới biết, thế nào là nhạc khí đứng đầu!”
“?”
Tô Thương hết chỗ nói, hai mặt nhìn nhau với Trương Trọng Ngu bên cạnh, hai người không biết nên nói cái gì cho phải.
“Chú Phú Quý, chú biết thổi kèn xô-na sao?” Nhưng mà, Tô Du Du lại đặc biệt vui vẻ.
“Đúng vậy.”
Vương Phú Quý gật đầu, cậu ấy kích động cười nói: “Cháu gái lớn, cháu cảm thấy hứng thú với kèn xô-na sao?”
“Đúng vậy, cháu thích ăn tiệc, mỗi lần nghe thấy tiếng xô-na, cháu đều cảm thấy rất vui vẻ.” Tô Du Du ngây thơ nói.
“Chính là, từ thuở xa xưa, sinh lão bệnh tử, thăng quan phát tài, chuyện nào có thể thiếu đi kèn xô-na chứ?”
Vương Phú Quý ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: “Ra đời chết đi, chỉ có kèn xô-na, nếu không, tại sao lại có trăm loại nhạc khí, mà kèn xô-na lại làm vua thuyết pháp.”
“Đúng vậy, chú Phú Quý nói đúng, cái gì mà đàn dương cầm, đàn violon, saxophone chứ, những nhạc cụ đó đều vô cùng yếu ớt, cháu không thích chút nào.”
Tô Du Du nói thật: “Cháu cảm thấy kèn xô-na rất êm tai, mỗi lần cháu nghe được âm thanh của kèn xô-na thì cháu đều mang theo một cái túi nhỏ, ngồi đợi mở tiệc, kèn xô-na là nhạc khí êm tai nhất thế giới.”