Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1052




Vô Cơ đã bình tĩnh lại, đều tiên là lau đi vết máu còn đọng lại trên khóe miệng, sau đó chắp tay trước ngực, nghiêm túc nói: "Thí chủ Tô Thương, bần tăng không hỏi lai lịch của anh, không hỏi bối cảnh của anh, chỉ muốn hỏi anh một chuyện, anh có thể thành thật trả lời không."  

"Ồ?"  

Advertisement

Tô Thương khẽ cười nói: "Vấn đề gì chứ, nói nghe thử coi."  

"Anh..."  

Advertisement

Vô Cơ ngẩng đầu, nhìn về phía Lan Diệu Y ở lầu 3, trong mắt hiện ra một vẻ đầy thương tiếc lẫn bi thương.  

Sau đó, ánh mắt lại lần nữa nhìn vào Tô Thương, dò hỏi: "Anh, có thật lòng đối xử với thí chủ Diệu Y, vì cô ấy mà bảo vệ che chở, vì cô ấy mà tiêu diệt hết mọi chướng ngại vật không?"  

"Điều đó là đương nhiên rồi."  

Tô Thương cười nói: "Dù sao thì Lan Diệu Y cũng đã là cô gái của tôi rồi, vừa rồi biểu hiện của cô ấy cũng được lắm đó nha, tiếng kêu nghe uyển chuyển rất dễ chịu, tôi rất thích."  

"Đối với cô gái của tôi, tôi khẳng định sẽ dùng tâm bảo vệ, không chỉ khiến cô ấy sung sướng ở trên giường, mà ở dưới giường tôi cũng làm được nha."  

Tô Thương khẽ cười nói: "Tóm lại anh yên tâm đi, có tôi ở đây, cô ấy sẽ trải qua hạnh phúc."  

"Tô Thương, im miệng, cái gì mà uyển chuyển dễ nghe chứ, tôi không có kêu, đừng có nói năng lung tung nữa!" Lan Diệu Y nghe được Tô Thương nói, đột nhiên mặt ngọc đỏ ửng lên.  

Vốn dĩ cô ấy chỉ muốn kéo thêm kẻ thù cho Tô Thương thôi, không ngờ rằng Tô Thương không biết xấu hổ như vậy, trở mặt liền nói mình kêu uyển chuyển dễ nghe, ngại chết người ta rồi.  

"Được thôi."  

Tô Thương nghênh tiếp ánh mắt của Lan Diệu Y, khẽ cười nói: "Nhiều người ở đây như vậy, tôi giữ mặt mũi cho cô, cô không có kêu, được chưa, là tôi nói bậy."  

Mọi người ở hiện trường đều há hốc miệng ra, nghẹn họng trố mắt nhìn, tất cả đều lộ ra vẻ mặt không dám tin.  

"Không ngờ Lan Diệu Y trong ngoài không giống nhau chút nào, nhìn qua thì lạnh lùng như thế, thế mà lại kêu.."  

"Ha ha, trái ngược nhau hả, chuyện thường thôi."  

"Loan tin mỹ nữ xinh đẹp Lan Diệu Y, kêu vừa uyển chuyển vừa dễ nghe nha."  

"Vẫn là Tô thiếu gia công phu cao cường, vừa rồi chiến đấu trong phòng, chắc chắn là Tô thiếu gia hoàn toàn thắng lợi rồi."  

"Cái này không nói khác được rồi, lần đầu tiên của Lan Diệu Y, nếu đổi thành tôi, tôi cũng sẽ hoàn toàn thắng lợi mà."  

"Im ngay, một cái kim nhỏ mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ sao, thật là buồn cười quá đi!"  

...  

Lan Diệu Y càng nói càng sai, tất cả mọi người ở hiện trường tất nhiên đều tin tưởng Tô Thương, hơn nữa còn đối với anh cực kỳ tôn kính, đều đổi giọng xưng là Tô thiếu gia rồi.  

"Thật đáng giận!"