Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 104: Lời Mời Của Lý Thuần Phong






Ngày hôm sau.

Sáng sớm, ánh nắng ấm áp bao phủ quanh biệt thự cạnh bờ sông.

Tô Thương kết thúc tình trạng tu luyện, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười.

Lúc nửa đêm, anh ấy đã hút hết sát khí bên trong yêu đao Thái Chân, chỉ cần luyện hóa được sát khí, thì có thể đặt chân đến luyện khí tầng thứ tư rồi.

Nhưng, luyện hóa sát khí cần thời gian tương đối dài, cho nên Tô Thương không luyện hóa, mà là tu luyện một loại bí thuật trong thời gian ngắn để nâng cao thực lực của bản thân --- huyết tế.

Sau khi thi triển bí thuật huyết tế, trong một thời gian ngắn, Tô Thương gần như có thể có được thực lực của luyện khí tầng thứ tư.

Như vậy, nếu gặp người luyện võ cấp bậc như Tống Lệ Hoa kia, thì anh ấy sẽ có thực lực để đánh một trận rồi.

Đương nhiên, cái giá phải trả của huyết tế cũng tương đối lớn, sau khi dùng bí thuật này sẽ tiêu hao một lượng lớn máu tinh khiết, tất nhiên cơ thể sẽ vô cùng suy yếu.

Sở dĩ Tô Thương muốn tu luyện bí thuật này, là vì đề phòng trường hợp bất ngờ xảy ra, giữ cho mình một con át chủ bài, như vậy anh ấy mới có thể có cảm giác an toàn.

“Tiếp theo thì tiễn Lý Kỳ Kỳ và bạn thân của cô ta, sau đó mình sẽ về nhà tu luyện, tranh thủ thời gian sớm thăng cấp lên luyện khí tầng thứ tư.

"
“Đợi thực lực của mình mạnh lên rồi, thì có thể tìm cha hỏi chuyện về mối thù của gia đình.


“Mẹ, người tuyệt đối không thể chết một cách vô ích như vậy được.



Nhớ đến người mẹ Giang Ngọc Yến, đôi mắt Tô Thương nhắm lại, trong đôi mắt hiện ra sát khí rất ác liệt.

Mối thù giết mẹ, không đội trời chung!
Thân là con của mẹ, sao có thể không biết một cái gì được chứ?
Trước kia Tô đại thiếu gia không có năng lực báo thù, cho nên phải cam chịu, để cho bản thân ăn chơi trác táng rồi lại đến dùng chất gây nghiện.

Nhưng Tô Thương đã khác rồi, từ khi Tiên Đế trở về, việc báo thù nhất định phải mau chóng lên lịch trình mới được.

Ngay sau đó.

Tô Thương xuống giường, đi đến căn phòng bên cạnh, đang chuẩn bị gõ cửa, thì đúng lúc Lý Kỳ Kỳ và Chu Vũ Đồng đẩy cửa ra đi ra.

“Ồ, Tô Thương, anh lén lén lút lút ở cửa phòng tôi làm gì, anh không biết xấu hổ à, chắc anh sẽ không nhìn trộm tôi đó chứ?” Lý Kỳ Kỳ trừng to mắt, nghiến răng nghiến lợi nói ra.

“Mắt nào của cô nhìn thấy tôi lén lén lút lút, còn nữa, cô ngủ một giấc xong bị ngốc rồi hay sao hả, chỗ này là nhà tôi!”
Tô Thương liếc nhìn Lý Kỳ Kỳ một cái, cười cợt nói: “Còn nữa, cô cũng không xem điều kiện của bản thân, cứ coi như tôi muốn nhìn trộm đi, tôi cũng sẽ không nhìn trộm cô đâu, nhìn trộm bạn thân cô không phải hơn sao?”
“Anh!” Lý Kỳ Kỳ tức đến phát điên lên.

“Kỳ Kỳ, đừng nóng giận, cũng có gì to tát đâu.

” Chu Vũ Đồng đứng bên cạnh nói.

Lý Kỳ kỳ nghe vậy, liền nói ra: "Đồng Đồng, cậu tốt thật, còn biết an ủi tớ.

"
“Không, Kỳ Kỳ, chẳng qua là tớ cảm thấy Tô đại thiếu gia nói rất đúng.

" Chu Vũ Đồng nghiêm túc nói.

"Đồng Đồng!"
Lý Kỳ kỳ thở phì trợn mắt liếc nhìn Chu Vũ Đồng một cái, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

“Ha ha, được rồi Kỳ Kỳ, tớ chỉ đùa với cậu thôi.

" Chu Vũ Đồng cười cười, sau đó an ủi: "Hôm nay tớ dẫn cậu đi dạo phố, mua cho cậu một cái túi xách để đền bù tổn thất, đừng giận nữa được không nào?”
“Hừ hừ.


Lý Kỳ Kỳ đương nhiên biết bạn thân không có ý nghĩ xấu xa gì, nên cũng không tức thật: “Cái này là chính cậu nói đấy nhé, Đồng Đồng, tớ sẽ không chọn cái rẻ tiền đâu nha.


“Không sao cả.


Chu Vũ Đồng kéo tay Lý Kỳ Kỳ, khẽ cười nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó thì đi mua túi xách, đúng lúc tớ cũng muốn mua một cái.


“He he, được.


Lý Kỳ Kỳ rất hoang phí, có được câu trả lời chắc chắn, ngay lập tức liền mỉm cười.

“Tô đại thiếu gia, tôi quên mất chưa tự giới thiệu bản thân, tôi là Chu Vũ Đồng, khi còn bé thì lớn lên ở Giang Bắc, mấy năm trước đã tới Giang Nam, là bạn thân tốt nhất của Kỳ Kỳ.



Trước khi đi, Chu Vũ Đồng nhìn về phía Tô Thương, vừa cười vừa nói: “Anh không đi dạo phố cùng bọn tôi sao?”
“Tôi còn có việc, các cô đi đi.

" Tô Thương cười từ chối.

“Được thôi.


Chu Vũ Đồng hình như hơi thất vọng, sau đó liền bị Lý Kỳ Kỳ kéo đi.

“Đồng Đồng, cậu gọi anh ta đi cùng làm gì, anh ta không phải là thứ tốt đẹp gì đâu!”
“Ha ha, chỉ là tớ cảm thấy anh ta thú vị mà thôi, hơn nữa, Kỳ Kỳ, theo tớ thấy Tô đại thiếu gia cũng không hư hỏng như vậy đâu nha, anh ta cũng được đó, ban đêm cũng không làm phiền đến bọn mình.


“Cậu thì biết cái gì, chắc chắn là ban ngày anh ta đến quán bar, cho nên ban đêm mới không có sinh lực.


“Waooo, Kỳ Kỳ, cậu hiểu biết nhiều thật đấy.


!
Tô Thương đưa mắt nhìn hai cô gái rời đi, rồi nở một nụ cười, cuối cùng anh ấy cũng có thể yên tâm tu luyện rồi.

Nhưng lúc này, Tô Thần Binh bỗng dẫn theo Tiêu Đình đi đến.

“Tô Thương, tối hôm qua con không sao chứ?” Nhìn thấy Tô Dương, Tô Thần Binh cười hỏi.

Tô Thương đón nhận ánh mắt của cha, khẽ cười nói: “Không sao ạ, con có thể có chuyện gì được chứ.


“Nhị tiểu thư nhà họ Lý không đánh con sao?” Vẻ mặt của Tô Thần Binh hiện lên một nụ cười giễu cợt.

“Không có ạ, con ở chung với cô ta cũng ổn đấy ạ.


“Ha ha, Tô Thương ơi Tô Thương, con đúng là đến chết vẫn sĩ diện, giả vờ cái gì mà giả vờ chứ.


Tô Thần Binh không nhịn được bèn cười nói: “Nói thật cho con biết nhé, là cha gọi Lý Kỳ Kỳ đến đó, tối hôm qua nhất định là con đã bị đánh rất thảm, bây giờ đã biết có người bảo vệ là rất quan trọng rồi ha?”
“Vâng vâng vâng, cha nói đúng ạ, có người bảo vệ là quá quan trọng luôn đấy ạ.

” Tô Thương nói một cách qua loa.

“Ha ha, bây giờ mới biết, thì đã muộn rồi, cha đã quyết định không cử người đến bảo vệ con nữa, sau này nếu con không muốn bị đánh, thì phải tự mình tu luyện để trở nên mạnh hơn đi, đừng có cả ngày ăn chơi lêu lỏng như vậy nữa!”
Tô Thần Binh nói tiếp: “Bên Quốc Nhận kia hoàn toàn không đùa được đâu, cha quyết định sắp xếp Tiêu Đình dạy con võ thuật, còn con có học hay không, thì phải xem bản thân con thôi, không liên quan gì đến cha hết.


“Học cái con khỉ ấy.


Tô Thương nghe thấy vậy, nhất thời không đồng ý, nói lầm bẩm: “Thời gian đó, chi bằng con đến quán bar an ủi những chị gái sa ngã kia cho rồi.



“Con, thằng con mất dạy này, con không thể giả vờ ra bên ngoài đồng ý với cha được à, như thế trong lòng cha mới dễ chịu một chút chứ.

” Mặt Tô Thần Binh sầm lại nói.

“Thôi đi, chúng ta là cha con ruột, giả vờ như thế có ý nghĩa gì, nói thật với nhau không tốt hơn sao?” Tô Thương hỏi ngược lại.

“M* kiếp!”
Trong lòng Tô Thần Binh rất khó chịu, nhưng lại không phản bác được.

“Cha, cha còn có việc gì không, nếu không có việc gì, thì cha đi đi, con muốn đi ngủ rồi, buổi tối còn phải đi quán bar nữa, nghe nói Ngọc Chỉ Tiên cảnh mới có một nhóm nữ nhân viên nước ngoài đến, con còn chưa được trải nghiệm mùi vị đó nữa.


“Thằng nhãi con, ngày nào cũng lãng phí thời gian, ông đây muốn trừng phạt con một trận rồi đấy!”
Tô Thần Binh nghiến răng nghiến lợi, sau đó thành thật nói: “Hôm nay con đừng có ngủ, ông chủ Lý mời con qua nhà ông ta đấy.


“Ông chủ Lý sao? Ông nội của Lý Nguyệt à?” Tô Thương nghi ngờ nói: “Ông ta gọi con tới làm gì?”
“Bề ngoài thì muốn uống rượu cùng con, nói là muốn bồi đắp tình cảm một chút, nhưng trên thực tế! ”
Tô Thần Binh cười giễu cợt nói: “Tô Thương, đêm hôm trước con làm cái gì, trong lòng con cũng rõ, ông ta yêu thương cháu gái nhất nhưng nhìn sắc mặt cháu gái tái nhợt, đi đứng thì khập khiễng, con cảm thấy ông chủ Lý mời con qua đó là định làm gì?”
“M* kiếp, ông ta sẽ không lén giết con đấy chứ?”
“Cũng không hẳn như vậy, nhưng chắc chắn sẽ khiến cho con nhục nhã một phen.


Tô Thần Binh khẽ cười nói: “Con mau đi đi, đừng để ông chủ Lý phải đợi lâu.


“Đúng rồi, cha nghe nói tam thiếu gia Nạp Lan Minh Triết nhà họ Nạp Lan cũng có trong danh sách khách mời của ông chủ Lý đó.


“Nạp Lan Minh Triết có danh xưng là thiếu gia số một ở Giang Bắc, cùng với con là công tử ăn chơi trác táng nhất Giang Bắc, anh ta chính là một tấm gương học tập gương mẫu đó, hơn nữa cha còn nghe nói, Nạp Lan Minh Triết đã quen biết Lý Nguyệt từ rất lâu rồi, ông chủ Lý vô cùng yêu thích Nạp Lan Minh Triết, hình như muốn gả cháu gái cho cậu ta.


Tô Thần Binh càng nói càng vui, cười cợt nói: “Lần này con qua đó, e là không chỉ rước sự nhục nhã lên người, mà còn phải chịu sự tan vỡ của tâm hồn đấy, ha ha ha.


“M* kiếp, cha, cha độc ác thật đó, cha không thể hy vọng vào đứa con trai này một chút được sao?”
Tô Thương trợn mắt liếc nhìn cha một cái, sau đó ánh mắt run lên, biểu cảm hiện lên một sự ác liệt.

Lúc đầu anh ấy không muốn đến nhà họ Lý, nhưng nghe Nạp Lan Minh Triết cũng đến, cho nên anh bỗng thay đổi ý nghĩ.