Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1037




Nhưng Lan Diệu Y phải hỏi rõ, cô ta không muốn giao Tà Linh thạch cho người có ý đồ xấu.  

“Cô Diệu Y, cô đang suy nghĩ gì trong lòng tôi đều rõ.”  

Advertisement

Lúc này, Tô Thương khẽ cười nói: “Cô nhớ lại lúc đầu tôi đã nói với cô, tôi biết tung tích vị thủy tổ khai sinh ra Quỷ Minh Tông.”  

“Tôi không hề nói dối, thủy tổ Quỷ Minh Tông tên là Tô Ma, bị trấn áp trong một tiểu tháp.”  

Advertisement

Tô Dương nói tiếp: “Mà tiểu tháp kia bây giờ đang ở trong tay của tôi.”  

Nói đến đây, trong đầu Tô Thường vừa niệm, tháp Hư Không lập tức xuất hiện trong lòng anh.  

Ngay sau đó.  

Tô Thương nói: “Đây chính là tháp Hư Không, lão tổ tông của các cô đang ở trong tháp của tôi.”  

“Không dám giấu diếm, tôi chỉ là muốn dùng tháp Hư Không trấn áp Tà Linh thạch, khiến cho tử khí bên trong vĩnh viễn không có cơ hội xuất hiện.”  

Tô Thương nghiêm túc nói: “Dù sao thứ này chính là một tai họa ngầm vô cùng lớn, cô giữ nó trong tay, trăm hại không có một lợi.”  

“Cái này…”  

Lan Diệu Y nhìn tháp Hư Không trong tay của Tô Thương, cô ta lẩm bẩm nói: “Anh đúng là không gạt tôi, tôi cảm nhận được khí tức công pháp của Quỷ Minh Tông ở trong tháp, người đó rất mạnh, còn mạnh hơn sư phụ của tôi!”  

“Tô Thương, anh không được thả ông ta ra, nếu không ông ta sẽ gây ra họa cho người dân trên thế giới!” Lan Diệu Y nghiêm túc nhắc nhở.  

Tô Thương nghi ngờ nói: “A? Cô Diệu Y, không phải ông ta là thủy tổ của các cô sao, tại sao cô lại không muốn thả ông ta ra?”  

“Mặc dù ông ta sáng lập Quỷ Minh Tông, nhưng thủ đoạn của ông ta quá tàn nhẫn, sư phụ tôi đã nói cho tôi biết không chỉ một lần, ông ta là một đại ma đầu, vô cùng tàn nhẫn, động một tí là giết hại mấy trăm ngàn người!”  

Lan Diệu Y nghiến răng nghiến lợi nói: “Loại người như thế, cả đời nên bị giam ở bên trong tháp, tốt nhất là vĩnh viễn đừng đi ra!”  

“Ha ha, khó thấy được có người suy nghĩ như cô Diệu Y như vậy.”  

Tô Thương cười nói: “Đã như vậy, cô Diệu Y, tôi có thể giữ Tà Linh thạch không?”  

“Không được!”  

Lan Diệu Y lại lắc đầu, ánh mắt dừng ở trên người của Tô Dương, cô ta ngược lại khẽ cười: “Những tên thiên kiêu của các tông phái lớn đã xem tôi như tiền cược rồi, người nào đạt được hạng nhất đại hội võ thuật trăm tông phái sẽ có được tư cách cưới tôi.”  

“Tô Thương, lúc nãy anh nói, anh cũng báo danh tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái đúng không?”  

“Như vậy đi, nếu như anh có thể lấy được hạng nhất, tôi sẽ lập tức gả cho anh, Tà Linh thạch xem như là của hồi môn của tôi, đến lúc đó tôi sẽ tự tay giao cho anh, như thế nào?”  

Lan Diệu Y cười như không cười nói, nhìn giống như là cô ta đang nói đùa.  

Nhưng mà, đến cùng có phải là cô ta đang đùa hay không thì chỉ có một mình cô ta biết…  

Hồi môn?