*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tầm mắt của Lan Diệu Y rơi trên người Tô Thương, cô ta lẩm bẩm nói: “Nhưng mà, Tô Thương, làm người đàn ông ở phía sau lưng tôi, anh có thực lực này sao?”
“Cái đó…”
Advertisement
Tô Thương nghe vậy thì ấp úng nói: “Thật ra thì, tôi không thích đứng phía sau, tôi có thể làm một người đàn ông gánh vác phía trước cô không?”
“A…”
Advertisement
Lan Diệu Y nhất thời ngây ngốc, một lúc sau mới phản ứng lại, khuôn mặt ngọc xinh đẹp ửng hồng, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô Thương, anh thật vô sỉ!”
“Ha ha.”
“Được rồi, không phải tôi đang trêu đùa cô.”
Tô Thương nhẹ nhàng cười, ngược lại anh nói: “Giao bản thân cho tôi, cô cứ yên tâm đi.”
“Mặc dù thực lực bây giờ của tôi vẫn còn kém những lão già trong giới cổ võ kia, nhưng mà A Ly lại có thể.”
Tô Thương nói tiếp: “Nếu không… Cô cho rằng hậu duệ của nhà họ Tô như tôi, tại sao lại dám tới Võ Đang tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái?”
Lan Diệu Y nghe vậy, đôi mắt đẹp nhìn A Ly, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Đối với thực lực của A Ly, cô ta có một loại cảm giác, sợ rằng cô gái này có thể sánh ngang với cấp bậc của lão cổ Thạch Hạo Hãn.
Mà A Ly, lại là hầu gái của Tô Thương.
Có cô ấy ở đây, có lẽ bản thân cô ta có thể thoát khỏi sự trói buộc của những tông phái lớn, đạt được tự do.
Nhưng mà.
Lan Diệu Y cũng không có trực tiếp đồng ý, mà là hỏi: “Tô Thương, anh có thể cho tôi biết, anh muốn Tà Linh thạch làm gì không?”
Tà Linh thạch.
Chí bảo của Quỷ Minh Tông.
Vật này có thể nói là vô cùng quan trọng với Lan Diệu Y, chỉ cần lấy nó ra, cô ta có thể dễ dàng đặt chân lên Trúc Cơ.
Lan Diệu Y từng nghe sư phụ nói, chỉ cần vừa lên Trúc Cơ thì lập tức có thể sánh ngang với Võ Thần trên lục địa.
Chỉ cần Lan Diệu Y đột phá Trúc Cơ, vậy thì cô ta có được quyền phát biểu nhất định rồi, nói vậy mấy lão già của các thế lực cổ võ lớn sẽ không cá chết lưới rách với cô ta, tự nhiên sẽ để cô ta rời khỏi Võ Đang.
Nhưng quan trọng là.
Lan Diệu Y không muốn lạm sát những người vô tội, đây cũng là lý do cho tới nay cô ta vẫn không tu luyện.
Cô ta khác với sư phụ, sư phụ tích lũy từng ngày, từng bước một, lãng phí sáu mươi bảy mươi năm để đột phá Trúc Cơ, ông ấy đã xấp xỉ hai trăm tuổi, nhưng mà vẫn chỉ mới ngưng kết Nguyên Đan.
Mà Lan Diệu Y thì ngược lại, cô ta không dành nhiều thời gian tu luyện.