*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tô Thương, tôi giết anh!"
Lan Diệu Y cắn chặt răng, ánh mắt run lên, ngón tay ngọc ngà thon dài lập tức liền đánh về phía Tô Thương.
"Đến đúng lúc lắm!"
Tô Thương khóe miệng nhếch lên một nụ cười, sớm đã có chuẩn bị cả rồi.
Mở ra Đá thiên ẩn, thi triển Chỉ xích thiên nhai, cơ thể anh ấy trong nháy mắt liền biến mất.
"Hửm?"
Lan Diệu Y vồ hụt, vội vàng thu hồi uy thế trong bàn tay lại, sợ phá hủy căn phòng.
"Hì hì, em yêu, anh ở đây mà."
Sau một giây, Tô Thương đột nhiên hiện thân, xuất hiện ở trước mặt Lan Diệu Y, trực tiếp kéo khăn che mặt của Lan Diệu Y xuống."
Lập tức, một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, lộ ra bên ngoài.
Gương mặt này, đẹp hơn những người phụ nữ khác đến 99,9999%, đâu chỉ là vạn người mới có một chứ, phải là tỉ người cũng không tìm ra một người như vậy mới đúng.
"Ừng ực."
Tô Thương sờ sững đứng nhìn, nhịn không được mà nuốt nước miếng một cái.
Ở kiếp trước, anh từng thấy rất nhiều tiên nữ, nhưng những người đó so với Lan Diệu Y thì thua kém hơn rất nhiều.
Đương nhiên, cũng không phải nói nhan sắc của cô ta vượt qua Lý Nguyệt, Thiên Sơn Tuyết hay A Ly.
Mà chỉ có thể nói những người con gái này, mỗi người một vẻ, không thể đặt chung một chỗ để so sánh được.
Lý Nguyệt ôn nhu hiền lành, có tri thức, hiểu lễ nghĩa.
Thiên Sơn Tuyết lạnh như băng, nhưng có lúc lại ấm áp đến động lòng người.
A Ly thì không cần nói, quyến rũ vô cùng, nhất cử nhất động đều như cướp đi hồn phách của người khác.
Mà cái cô Lan Diệu Y này, nhìn qua thì không dịu dàng bằng Lý Nguyệt, không lạnh lùng như Thiên Sơn Tuyết, cũng không ma mị như A Ly.
Nhưng hết lần này đến lần khác, cô ta tập hợp những ưu điểm khác của phụ nữ, lại có thêm một nhan sắc tuyệt đẹp, quá hấp dẫn người khác rồi.
"Anh!"
Lan Diệu Y không ngờ Tô Thương lại đột nhiên hiện thân, sau khi cô ta lấy lại được tinh thần, thấy được khăn che mặt đã bị rơi xuống, khuôn mặt ngọc đỏ ửng, lập tức thẹn quá hóa giận.