Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 1003




Tô Thương thấy vậy, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Tô Ma, dò hỏi: "Nếu ông và Tô Vô Kỵ cũng một người mà ra, ông cũng đã nói, ông hồn phi phách tán thì ông ấy cũng sẽ bị thương."  

"Nói như thế, Tô Vô Kỵ nếu như đã chết, ông cũng sẽ bị thương như vậy, chẳng lẽ hơn 100 đó, ông không nhận ra được sao?" Tô Thương hỏi.  

Advertisement

"Cái này..."  

Tô Thương sững sờ một chút, sau đó thuận miệng giải thích: "Tòa bảo tháp này, thần bí khó lường, ngăn cách mọi thứ, vì thế nên ông mới không cảm nhận được."  

Advertisement

"Không đề cập đến Tô Vô Kỵ nữa, cháu trai, ông ấy chết vừa hay, sau này cháu chỉ có một ông cố, nhớ kỹ, ông là Tô Ma, ma trong ma đầu nha."  

Tô Ma nhìn Tô Thương, ánh mắt đỏ rực nói: "Cháu nhanh thả ông cố ra ngoài đi, tìm cho ông mấy thành trì, ông lấy huyết nhục của mấy chục vạn người, nặn lại thân thể."  

"Đến lúc đó, ông tất nhiên sẽ càn quét thiên hạ, để nhà họ Tô trở lại đỉnh phong!"  

Tô Ma dụ dỗ nói: "Mà cháu, chính là thiếu chủ nhà họ Tô, áp đảo trên trăm vạn người, muốn gì thì làm đó, thiên hạ to lớn này, không ai dám đắc tội cháu!"  

Tô Thương ban đầu vốn có chút hoài nghi Tô Ma, nghe đến đó, càng nghi ngờ hơn.  

Cái linh hồn này, thật là do ông cố mình tu luyện Vô ngã ma công sao?  

"Cháu trai, cháu còn do dự gì chứ, cháu nắm trong tay tháp Lưu Ly chín tầng, chỉ cần một suy nghĩ trong đầu, thì có thể thả ông cố ra liền, cháu là chắt của ông, ông lại có thể đối xử tệ bạc với cháu sao?"  

Tô Ma dẫn dụ nói: "Cháu suy nghĩ kỹ đi, ông có thể cho cháu thành vua thiên hạ, được vạn người ngưỡng mộ"!  

"Rượu ngon tùy tiện uống, gái đẹp tùy ý chọn, đi đến đâu đều có người hầu kẻ hạ, những ngày tháng đó, chẳng lẽ cháu không muốn sao?"  

Tô Ma trên mặt nở nụ cười, tiếp tục giật dây mà nói: "Cháu trai, chỉ cần một suy nghĩ thôi, cháu sẽ có được mọi thứ, đừng do dự!"  

Tô Thương không hề cử động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Ma, quyết định thăm dò đối phương một chút.  

Thế là.  

Tô Thương giả vở nhận than phận của Tô Ma, nói: "Ông cố Tô Ma, thật không dám giấu, ông cố Tô Vô Kỵ trước khi đi có nói với ông nội của cháu, nhất định phải giữ gìn tháp Lưu Ly chín tầng, không thể thả ông ra ngoài được."  

"Ông nội cũng dặn dò cháu như thế, cho nên cháu không thể tự tiện làm được."  

Tô Thương nói tiếp: "Hay như vậy đi, bây giờ cháu đi tìm ông nội, để ông ấy gọi bà nội họ đến, còn ông họ thứ hai, ông họ thứ ba, cùng kêu đến luôn."  

"Nói thật, có thả ông ra ngoài được hay không, một vãn bối như cháu không làm chủ được, mà bọn họ đều là con cái do ông sinh ra, để cho họ đến thương lượng đi."  

Tô Thương nhìn sang Tô Ma, khẽ cười nói: "Ông cố Tô Ma con gái ông, cũng chính là bà cô của cháu, tác phong làm việc của bà ấy quả thực rất giống với ông, có lẽ sẽ thả ông ra đó."  

"Ha ha ha, cháu trai ngoan, cứ dựa theo lời cháu nói mà làm đi."  

Tô Ma kích động cười nói: "Cháu đem thả ông rời khỏi đây là chuyện tốt, nói rõ một chút,  4 đứa con của ông, tính cả ông nội trong đó nữa, tất nhiên đều sẽ đồng ý rồi."