Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ (Phần 2)

Chương 3




Tôi không nói gì với Lâm Tự Sâm về việc mình sẽ tham dự bữa tiệc.

Bất ngờ xuất hiện làm anh kinh ngạc mới thú vị chứ.

Tiệc mừng thọ tổ chức ở một hội sở bên bờ sông Hoàng Phố. Vốn là cậu tôi định buổi chiều sẽ đi thẳng từ Nam Kinh tới, nhưng đưa tôi theo lại thêm chút phiền phức, không thể không tới sớm hơn nhiều, mới hơn hai giờ đã đến Thượng Hải.

Dì Hoàng đã chờ sẵn trong sảnh khách sạn.

Mẹ tôi cũng có một ít sản nghiệp ở Thượng Hải, dì Hoàng này luôn là người giúp mẹ xử lý các việc vặt, lần này cũng tới giúp tôi bố trí thợ trang điểm các kiểu.

Trước giờ tôi không thích tham gia những trường hợp như thế cũng là vì lý do này, cực kỳ phiền toái, chải chuốt từ đầu tới chân chút thôi cũng mất nửa ngày. Nhưng mà nếu muốn xuất hiện trước mặt ngài Lâm trong buổi tiệc, thì phải ăn vận váy áo lộng lẫy một chút mới được cơ. Ngài Lâm đây luôn có vẻ rất chải chuốt, tôi cũng không thể quá kém cỏi được.

Không biết quý ông Lâm tham gia loại tiệc tùng này sẽ có dáng vẻ gì... Chỉ là lúc bình thường anh cũng luôn mũ áo chỉnh tề, những trường hợp nghiêm túc như thế này có lẽ sẽ càng để tâm hơn.

Trong tất cả những sinh vật phái nam mà tôi biết, có lẽ anh chính là người thích chăm chút ăn mặc nhất = =

Thợ trang điểm nghiêm túc bôi trét lên mặt tôi, tôi nhìn thời gian chắc cũng sắp xong nên nhắn tin cho Lâm Tự Sâm, "Anh xuống máy bay chưa? Mấy giờ sẽ đến bữa tiệc?"

Chưa có tin trả lời.

"Đâu rồi đâu rồi? Chưa xuống máy bay sao?"

Qua mấy phút vẫn không có hồi đáp, tôi không nhịn được nên tìm kiếm chuyến bay của anh.

Quả nhiên là bị hoãn chuyến, dự kiến phải hơn năm giờ mới hạ cánh.

Vậy thì hôm nay anh có kịp ăn mặc chải chuốt thật đẹp không đó = =

Lại trang điểm rồi làm tóc, thời gian trôi qua rất nhanh, lúc năm rưỡi thì Lâm Tự Sâm gọi điện thoại tới.

"Anh mới hạ cánh, máy bay bị trễ giờ."

"À ~~~ chẳng phải anh phải đi dự tiệc sao? Có đến kịp không?"

"Anh đi thẳng từ sân bay tới đó, chắc không trễ đâu, em về Tô Châu chưa?"

Từ sân bay Phố Đông đến nơi tổ chức tiệc mất chừng một tiếng, vậy là anh ấy sẽ đến tầm cùng lúc với tôi? Tôi vừa nhìn thời gian vừa thuận miệng gạt anh: "Chưa ạ, em còn ở trên tàu."

"Khoảng mấy giờ thì đến nơi? Có mang nhiều đồ đạc không? Anh bảo đàn anh tới đón em nhé?"

Anh sai bảo anh Phương cũng thuận tay quá đó.

Tôi lo lắng nói thêm gì nữa sẽ bị anh phát hiện manh mối, dùng vài ba câu đuổi anh đi, "Không cần đâu không sao cả, em sắp xuống tàu rồi không nói chuyện với anh nữa, anh đi tiệc thì ăn nhiều chút nhé bái bai."

Cúp điện thoại thật nhanh.

Thợ trang điểm cầm mấy bộ lễ phục tôi mua hôm qua đứng bên cạnh, nhìn tôi cúp điện thoại rồi cười chúm chím: "Mấy bộ váy này đều rất đẹp, hay là chọn chiếc màu vàng này? Màu này đẹp quá, tươi mát lại không chói quá mức."

Tôi cũng thích bộ đó nhất, nhưng nhìn mình trong gương lại có chút do dự. Màu vàng có lẽ hơi nổi bật? Dù sao tôi cũng muốn lén đến làm ngài Lâm bị kinh ngạc mà, không thể vừa bước vào bữa tiệc đã bị phát hiện.

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng tôi nhịn đau bỏ đi thứ mình thích: "Thôi chọn màu đen đi."

Ôi ~~ giày vò như vậy đúng là bị lây bệnh của ngài Lâm rồi, đây chẳng phải là phong cách phải đổi tới mấy cái cà vạt điển hình của anh họ Lâm nào đó sao?

Lại thay quần áo lần nữa xong, thợ trang điểm dựa theo bộ váy mà điều chỉnh mấy thứ nho nhỏ, tôi và cậu cùng rời đi.

Bảy giờ là ăn nhẹ trước tiệc rượu, tám giờ bữa tiệc mới bắt đầu. Trên đường chúng tôi đi không bị kẹt xe, hơn bảy giờ chút đã đến, cứ nghĩ là sớm vậy sẽ chưa có ai, rốt cuộc khi tới cửa thì xe đỗ chật cứng không có lối vào.

Cậu cảm khái: "Mấy năm nay Thịnh Viễn làm ăn rất tốt, nhiều người tới như vậy."

Chậm chạp vô cùng chúng tôi mới đi được tới cửa, vừa xuống xe ở đại sảnh, một người đàn ông trung niên bước nhanh tới chào đón, mặt mày tươi cười chào hỏi với cậu.

"Lão Khương."

Chắc hẳn cậu và ông ấy rất quen thuộc, mở miệng là trêu ghẹo nhau: "Ôi ôi ngài tổng giám đốc Trương hôm nay cũng phải xuống đài đón khách sao?"

Tổng giám đốc Trương vỗ vai cậu một cái pha trò: "Bữa tiệc của ông cụ mà, phận tép như tôi làm người đón khách cũng là vinh hạnh rồi. Hơn nữa tổng giám đốc Khương của chúng ta tới mà tôi còn không phục vụ chu đáo sao? Còn quý cô đây là?"

Cậu giới thiệu tôi: "Cháu gái bên ngoại của tôi, Nhiếp Hi Quang. Hi Quang, cháu gọi chú Trương là được."

Tôi thu hồi ánh mắt đang nhìn những người xung quanh theo bản năng, nhìn ông ấy cười lễ phép một tiếng.

Tổng giám đốc Trương như có gì suy nghĩ quan sát tôi: "Đây là con gái rượu của tổng giám đốc Nhiếp?"

Cậu cười à à một tiếng, tổng giám đốc Trương chấm dứt ngay đề tài này, làm tư thế mời, đưa chúng tôi vào bên trong.

Bên ngoài phòng ăn tối trước bữa tiệc đã vô cùng náo nhiệt.

Cậu dẫn theo tôi một đường chào hỏi không ngừng, không tránh khỏi việc cứ giới thiệu tôi liên tục. Phần lớn trường hợp tôi chỉ cần mỉm cười gật đầu chào là được, chỉ là cũng có một ít người như một bà dì cực kỳ nhiệt tình kéo tay tôi, mặt mày tươi cười khen tôi từ đầu tới chân: "Ôi trời, thì ra đây chính là con gái rượu của Trình Viễn, lần đầu tôi được gặp đó, xinh đẹp như vậy sao lại không hay ra ngoài?"

Tôi tiếp tục mỉm cười, ra vẻ dè dặt.

Cậu trả lời thay tôi: "Lúc trước chỉ chuyên tâm học hành, vừa mới ra ngoài đi làm thôi."

"Học ở đâu vậy, đi nước ngoài về sao?"

"Học trong nước, tự thi đậu đó." Cậu nói tên trường đại học của tôi, dì đó lại khen một chặp, bảo tôi hay là ở lại Thượng Hải mấy hôm, để cậu con trai vừa mới du học về của dì ấy đưa tôi đi chơi đây đó.

Cậu cười ha hả nói: "Sáng mai là về rồi, nói sau nhé, chúng tôi đến chào hỏi chủ nhà đã."

Vừa nói cậu vừa vội vàng dẫn tôi đi, vừa đi vừa nói, "Con trai bà ấy nổi danh là công tử đào hoa." Cậu nói tên anh ta, cực kỳ cẩn thận dặn dò tôi, "Chính là cái tên này, lỡ như sau này gặp phải thì cháu tránh xa một chút."

Sau đó cậu lại rất tức giận, "Bà ta nói con trai mình tốt như vậy, cũng không sợ gieo họa cho con gái nhà người ta, sau này làm ăn với bà ta phải cẩn thận hơn, không thể để sản phẩm không đạt tiêu chuẩn, kém chất lượng vậy được."

Tôi nhịn cười an ủi cậu, "Coi như là thấy rõ nhân cách của bà ta."

Cậu hết sức đồng tình gật đầu.

Cậu dẫn tôi đi chào hỏi người nhà họ Thịnh, nhà họ có vẻ nhân số rất vượng, ngoài Thịnh Bá Khải lần trước bố tôi nhắc đến, còn có Thịnh Trọng Khải Thịnh Thúc Khải gì đó, dù sao tôi cứ gọi theo cậu là được.

Thịnh Bá Khải là một người đàn ông trung niên hơi mập, cười ha hả rất hòa nhã: "Lão Nhiếp đúng là không có đức, ông ấy đã gặp con trai tôi rất nhiều lần mà lại giấu con gái kỹ thế."

Cậu cười ha ha: "Hi Quang vẫn luôn học ở Nam Kinh, không thích ra ngoài chơi mấy."

"Người trẻ bây giờ mà tâm tư an tĩnh như vậy không có nhiều đâu." Phu nhân của ông ấy mỉm cười nói với tôi: "Hành Kiệt nhà chúng tôi cũng gần tuổi với cháu, cũng rất trầm tính, chút nữa sẽ giới thiệu mấy đứa với nhau."

... Thịnh Hành Kiệt?

Đó chẳng phải là cấp trên của Dung Dung sao?

Tai nghe bọn họ hàn huyên người đến tôi đi, dần dần tôi thấy nóng ruột hẳn lên, ánh mắt không tự chủ được tìm kiếm trong đám người, sao vẫn chưa thấy Lâm Tự Sâm, chẳng lẽ bị kẹt xe chưa đến?

Đang tìm kiếm lại bỗng dưng hơi có động tĩnh, tôi thầm giật mình, lập tức quay đầu nhìn, quả nhiên, là Lâm Tự Sâm đến.

Có lẽ vì vừa mới ngồi một chuyến bay dài, thần sắc anh mang theo chút mệt mỏi, dáng vẻ hoàn toàn khác với lúc tinh thần sáng láng bình thường, nhưng uể oải vậy lại có chút khí chất anh tuấn khác biệt. Anh bị mấy vị khách nhiệt tình ngăn ở lối vào bắt chuyện, người đứng chếch so với tôi, trên mặt mang nụ cười lễ phép.

Tôi đứng xa xa nhìn anh.

Thật ra tôi có nhiều lúc tôi hay cảm thấy, thời điểm ngài Lâm đây ở bên tôi, cùng với lúc anh ở một mình, không hề giống nhau. Có lẽ là do tư thế quá mức cao thẳng, làm cho người ta có cảm giác rõ ràng rất ôn hòa lại có chút không dễ đến gần.

Ầy... Tôi hình dung không giỏi lắm.

Ví dụ như anh bây giờ, nếu như bữa tiệc này là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh, dù ánh mắt lập tức bị anh hấp dẫn, cũng chẳng thể có được dũng khí tiến đến làm quen.

Thế nên...

Không trách được sao anh lại độc thân lâu như vậy!

Tôi không nhịn được mà phì cười.

"Hi Quang, cháu nhìn gì đó?"

Nghe thấy cậu hỏi, tôi quay đầu lại, thấy vợ chồng Thịnh Bá Khải cũng nhìn chằm chằm Lâm Tự Sâm với thần sắc phức tạp. Cảm giác được ánh mắt của tôi, bọn họ quay đầu cười một tiếng, chào tạm biệt rồi đi đón tiếp các vị khách khác.

Tôi kéo kéo cậu.

"Cậu, cháu đang nhìn anh ấy." Tôi chỉ chỉ Lâm Tự Sâm, "Cậu có biết người đó không?"

Cậu nhìn một cái, có biết, "Đã gặp một lần, là cháu ngoại của ông cụ Thịnh."

Thế giới thật nhỏ bé, mà như vậy cũng tốt.

"Vậy cậu dẫn cháu tới làm quen chút được không?"

Cậu bị sợ hết hồn, kinh ngạc nhìn tôi: "Cháu, cháu muốn làm gì?"

Tôi nói nghiêm trang: "Có gì đâu ạ, chỉ là anh ấy rất tuấn tú, cháu muốn tìm anh ấy làm bạn trai."

Tôi bổ sung thêm một cái gật đầu, "Cậu không nhớ à, mẹ cháu bảo cháu tìm, cháu cảm thấy anh ấy không tệ, rất vừa mắt."

Cậu tôi hoàn toàn không ổn.

Tôi ra sức nhịn cười, cực kỳ nghiêm túc nhìn cậu.

Cậu nhìn trái nhìn phải một chút rồi hạ giọng: "Mẹ cháu bảo cháu tìm, nhưng cháu cũng không thể tùy tiện nhặt đại một người ven đường thế được."

Tôi phản đối: "Sao lại là ven đường, cậu xem cả thân thế và lai lịch người ta chúng ra đều biết, dáng vẻ cũng đẹp trai, hơn nữa nhìn là thấy nhân phẩm rất tốt."

Tôi sắp không nhịn cười nổi nữa rồi, kéo người cậu như đang rơi vào trong mộng đi sang chỗ Lâm Tự Sâm. Mặt cậu đầy chữ "tôi đang ở đâu tôi làm gì thế", cũng chẳng nghĩ ra chuyện phản kháng. Đúng lúc ấy thì thấy một ông lão mặc đồ Tôn Trung Sơn được một người trẻ tuổi dìu tới đây.

Cậu vội vàng kéo tôi lại, thở phào nhẹ nhõm, "Chờ chút chờ chút, ông cụ Thịnh tới rồi."