Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ (Phần 2)

Chương 23




Tôi kiềm chế tâm trạng hưng phấn mà rời khỏi bệnh viện.

Trở về trên xe thương vụ, bố tôi nâng tấm chắn với buồng lái lên, hỏi tôi: "Con tích cực muốn đến thăm ông cụ Thịnh như vậy, không phải vì cái hợp đồng đó chứ?"

"Không phải đâu." Tôi quả quyết chối, "Là muốn đến thăm xem ông cụ Thịnh thế nào."

"Nói thật đi."

Lúc này tôi mới thừa nhận: "Tiện thể nhắc đến thôi."

"Sao lại không tìm bố?"

Ai muốn tìm bố chứ.

Tôi trả lời qua loa lấy lệ: "Con không biết giữa mọi người có trao đổi lợi ích gì, lỡ như bố cự tuyệt luôn thì chẳng phải không còn đường sống luôn sao? Hơn nữa, vừa mới tiếp quản đã động chạm đến hợp đồng trước kia, cũng khó ăn nói. Bây giờ thì không phải do con yêu cầu, mà là bác Thịnh đổ oan cho con, con tức giận mới nói chuyện đó ra."

Bố nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới: "Thế mà con không sợ Thịnh Bá Khải ghi hận, sau này làm khó các con à?"

"Phải giải quyết chuyện này, thế nào ông ấy chẳng không vui, hôm nay đã là cơ hội tự nhiên nhất rồi. Còn chuyện sau này, ông ấy còn phải đề phòng nhiều người, chúng con không có xung đột lợi ích chủ chốt với ông ấy, tội gì phải lãng phí thời gian."

"Sao mà không có chứ? Thằng nhãi đó..." Bố tôi nhắc đến với vẻ không tình nguyện chút nào.

Tôi không định nói cho bố biết chuyện "thằng nhãi đó" muốn đổi nghề, "Vậy thì chỉ có thể tùy ông ấy thôi. Chuyện sau này để sau này nói, mà còn cần bàn chuyện lợi ích lâu dài với bác Thịnh sao? Đương nhiên là việc trước mắt quan trọng hơn.

Bố tôi nghe, lại bất thình lình hỏi tôi: "Những cân nhắc này của con, đều là nó nói cho con?"

Tại sao ai cũng cảm thấy như tôi không biết tự suy tính thế.

Tôi tức giận đáp: "Chút chuyện nhỏ này cũng cần anh ấy nói sao? Anh ấy hoàn toàn không biết, chờ xong chuyện con sẽ cho anh ấy một bất ngờ vui vẻ."

Bố đột nhiên bật cười, tôi không hiểu nổi.

"Dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, làm ăn hay làm gì đều cùng một đạo lý, không gì khác ngoài nắm bắt thời cơ, nhìn người đặt thức ăn, con gái bố không cần dạy mà cũng làm được, đúng là di truyền của bố."

"... Nếu có như thế thì cũng là di truyền từ mẹ, không liên quan đến bố đâu."

Bố cũng không thèm để ý đến lời tôi, đắm mình trong tính toán, "Chắc là Thịnh Bá Khải sẽ khó chịu một hồi, nhưng tại con trai ông ta không ra gì, sao trách người khác được. Chuyện hợp đồng con định xử lý thế nào?"

"Ông cụ Thịnh biết rồi, vậy chắc chắn không cần kiện tụng cũng có thể hủy hợp đồng. Còn sau đó..." Tôi nghiêm túc cân nhắc, "Quyền chủ động nằm trong tay chúng ta, cũng không phải là không thể bán một ơn huệ, tìm chỗ nào đó để hòa hoãn."

Bố thấy hứng thú, "Như thế nào cơ?"

"Chất lượng sản phẩm của họ trước giờ sử dụng cũng không có vấn đề gì, nhà máy gần công ty chúng ta, giá thành vận chuyển cũng thấp, nếu như có thể nhượng bộ một chút ở những mặt khác, thì vẫn có thể tiếp tục hợp tác. Trước kia cổ phần là của mọi người, chúng con truy cứu chuyện đó thì hơi khó coi, nhưng còn sau này..."

Sau này thì phải tranh thủ lợi ích cho công ty như thế nào?

Đầu óc tôi cấp tốc hoạt động, lấy giá thấp hơn thị trường thì hơi khó nói, vậy thì...

"Thời gian thanh toán!" Trong nháy mắt kế toán Tiểu Nhiếp online, "Đòi thời hạn thanh toán lâu một chút, dù sao có quan hệ với nhà họ Thịnh ở đây, bọn họ không phải sợ chúng ta xù nợ, thanh khoản lâu lâu chút coi như ủng hộ lứa trẻ chúng con gây dựng sự nghiệp. Ừ đó, về công ty trước hết để bên pháp lý khơi thông với họ, sau đó con hoặc Lâm Tự Sâm sẽ ra tay..."

"Ôi!"

Một tiếng than thở nặng nề cắt đứt lời tôi, tôi tỉnh táo lại, nhìn thấy dáng vẻ vừa muốn cười vừa không muốn của bố.

"Con gái tôi thật giỏi..." Bố lẩm bẩm câu gì tôi nghe không rõ, "Hôm nay con đừng về, hai ngày này bố đều ở Thượng Hải, có mấy bữa tiệc, con đi cùng bố."

Theo bản năng tôi muốn từ chối, nhưng trong đầu lại thoáng qua cuộc điện thoại với mẹ vào tháng trước, không biết sao tôi lại do dự.

Bố nhìn tôi không nói gì, lại thêm một câu: "Qua cầu rút ván à, dùng xong là ném? Tổng giám đốc Tiểu Nhiếp, làm ăn thì không thể như vậy được."

Tôi không tránh được hơi mềm lòng, nhưng vẫn kiên trì nói: "Con muốn hỏi mẹ đã."

Cuối cùng dưới sự cho phép của mẹ, tôi đi theo bố tới bữa tiệc của ông. Chỗ khách quý ngồi phần lớn là bạn bè làm ăn của bố, còn có hai nhà sưu tầm nổi tiếng nữa. Tôi đến cùng bố làm mọi người tò mò, người quen thì trêu ghẹo bố tôi sao lại chịu đưa con gái cất giấu kỹ như vậy ra ngoài.

Bố cười ha hả nói: "Tốt nghiệp rồi, nên ra ngoài làm việc."

Tôi còn nhỏ nên không có ai mời rượu, còn rất rảnh rỗi, vừa ăn ăn uống uống vừa thỉnh thoảng nhắn tin cho mẹ và Lâm Tự Sâm, cũng có khi tán gẫu mấy câu với mọi người. Bố tôi nhìn thì đã uống hơn nửa cân rượu Mao Đài, nửa sau bữa ăn đều là vẻ say mèm, hớn hở xưng huynh gọi đệ móc tim móc phổi với người ta. Nhưng khi bữa cơm kết thúc, trở lại trên xe thương vụ, bố tỉnh táo lại luôn trong chớp mắt.

... Tổng giám đốc Nhiếp cũng biết diễn lắm.

Bố hỏi tôi ở đâu để đưa tôi về. Tôi báo địa chỉ, cũng đáp lời hỏi lại bố ở chỗ nào. Bố xụ mặt nói: "Khách sạn. Mẹ con lấy hết nhà ở Thượng Hải rồi."

... Làm tốt lắm!

Không hổ là mẹ của con!

Đến khu nhà, tôi nhảy ngay xuống xe, hoàn toàn không có ý mời bố lên thăm nhà. Hiển nhiên bố có chút thất vọng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Xe thương vụ rời đi.

Tôi nhìn thời gian, gần mười giờ. Bình thường vào lúc này tôi đang làm gì nhỉ?

Có lẽ là đang ăn đêm, có thể đang xem phim, cũng có thể ở lại công ty làm thêm giờ...

Nhưng là, nhất định đều ở bên Lâm Tự Sâm.

Thật kỳ quái, rõ ràng buổi chiều đã gọi điện thoại, bây giờ lại cực kỳ nhớ anh.

Sớm biết thế đã không từ chối đề nghị bay về đây của Lâm Tự Sâm, dù sao một ngày anh cũng chỉ cần ngủ bốn năm tiếng, ngày mai bay chuyến sớm về Thành Đô hoàn toàn hợp khoa học...

Ý nghĩ này tự nhiên nảy ra trong đầu tôi, một giây kế tiếp lại không thể hiểu nổi mà biến thành --- Hay là tôi bay đến Thành Đô tìm anh?

Ý tưởng này vừa nảy ra, chính tôi cũng bị dọa sợ, vội vàng lắc đầu thật mạnh vài cái, muốn đẩy nó bay vụt ra. Nhưng mà hình như nó như đã cắm rễ trong đầu tôi, cứ quanh quẩn không đi, tim tôi cũng tăng tốc.

Lý do này tiếp nối lý do khác, cứ nhảy ra không khống chế nổi.

Chẳng phải anh bảo tôi nghĩ xem ngày 1 tháng 5 đi đâu chơi sao?

Thành Đô vừa hợp ăn chơi lại còn có thể đi xem gấu trúc, chẳng phải là lựa chọn du lịch ngày 1/5 tốt nhất à?

Hơn nữa anh ở bên đó bàn chuyện dây chuyền sản xuất với người ta, tôi nhân tiện có thể đứng xem học tập một chút.

Càng nghĩ càng cảm thấy có lý, thậm chí cảm thấy bây giờ lên máy bay luôn cũng được.

Tỉnh táo chút nào.

Ngày mai còn phải tới Đại học D bàn chuyện hợp tác tiếp đó, với cả giờ này chắc chắn không còn chuyến bay.

Tôi suy nghĩ vô cùng lý trí, nhưng tốc độ bước đi lại tăng nhanh. Về đến nhà, lập tức mở máy tính ra tìm vé máy bay, may mà tôi có mang theo laptop vì công việc.

Thượng Hải - Thành Đô.

Đại loại là sắp 1/5, tất cả các chuyến bay đều không còn nhiều vé, chuyến một giờ chiều mai chỉ còn lại ba chỗ trống. Tôi vốn chỉ muốn xem vé, kết quả thấy tình hình căng thẳng như vậy, lại mua mất luôn.

Ặc...

Mua thì cũng mua rồi...

Vậy thì cũng thu dọn hành lý luôn đi?

Thế là tôi lại bắt đầu dọn đồ đạc. Trong quá trình đó Lâm Tự Sâm gọi tới, tôi trả lời qua loa mấy câu rồi cúp máy, rất sợ bị lộ chuyện.

Giày vò một phen như vậy, ngày hôm sau tôi dậy muộn. Tôi rửa mặt qua loa rồi đeo túi lên lưng chạy ra ngoài cửa.

Đứng trong thang máy mới có thời gian trả lời tin nhắn buổi sáng của Lâm Tự Sâm.

"Dậy muộn, chắc tới trễ mất, may mà sếp tổng không có ở đây."

Tin trả lời của sếp tổng tới rất nhanh: "Sếp có ở đó cũng chẳng dám làm gì Tiểu Nhiếp."

Xạo thế, anh có dám là chắc.

Trong đầu tôi không khỏi hiện lên một ít hình ảnh kỳ quái...

Dừng lại dừng lại ngay, mới sáng sớm.

Dù không ai thấy, nhưng tôi cũng vội vàng chỉnh lại dáng vẻ đoan chính, rồi gửi cho anh một tin để xác nhận: "Lúc trước anh nói ngày kia anh về đúng không? Mấy giờ ạ?"

"Bay chuyến 11h trưa."

Vậy là được, tránh để xảy ra thảm kịch tôi chạy tới Thành Đô, anh lại trở về Thượng Hải. Cơ mà nếu không may lại như vậy thì phải làm sao?

Tôi suy nghĩ một giây, đưa ra kết luận --- Đương nhiên là để anh bay lại Thành Đô một lần nữa.

Tổng giám đốc Lâm thì có thể giày vò, Tiểu Nhiếp tôi không thể đi không công được.

Cửa thang máy mở ra, người vừa mới có một màn kịch tự do ngẫu hứng trong đầu là tôi cầm điện thoại, bước chân nhẹ nhàng đi qua đại sảnh, vừa ngâm nga vừa nhảy nhót xuống các bậc thang. Nhưng lúc vô tình liếc thấy một người ở dưới thang, nụ cười của tôi bỗng ngừng lại.

Người kia giống như đã thấy tôi từ lâu, thẳng thắn đối diện với ánh mắt của tôi.

Một chốc, cậu ấy bình thản nói: "Cần gì phải kinh ngạc như vậy, tôi ở chỗ này, Khương Duệ chưa nói sao?"

Không có gì đáng để nói, tôi chỉ đơn giản gật đầu, đi qua bên người cậu ấy.

"Không tò mò tại sao cuối cùng tôi lại thuê nơi này à?"

Bước chân tôi không khỏi chậm lại.

"Bởi vì chỗ này quá đắt đỏ." Sau lưng tôi truyền tới thanh âm nhè nhẹ, "Loại cảm giác có thể nhìn mà không thể có được này, làm cho người ta cực kỳ tỉnh táo. Nó lúc nào cũng nhắc nhở tôi, nếu như không cố gắng hết sức, thì sẽ mãi mãi phải chịu sự khổ sở như vậy."