Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ (Phần 2)

Chương 2




Ăn Tết cũng không có gì đáng nói, dù sao cũng chỉ là ăn ăn uống uống xem Xuân Vãn. Ngoại trừ cuộc điện thoại của bố tôi làm hơi mất hứng, tất cả đều mỹ mãn.

Còn nhớ năm đầu tiên khi không được ăn Tết cùng bố, nửa đêm nằm trên giường nghe tiếng pháo nổ bên ngoài, tôi trốn trong chăn khóc lóc như mưa, nhưng đến hôm nay nghe bố báo tin vì Nhật Bản tuyết rơi nhiều, tạm thời không có cách nào trở về nước, lại thấy thật điềm nhiên, không có một chút khổ sở hay thất vọng nào.

Đại loại là đã thành thói quen.

Bạn nhỏ Khương Duệ đang kỳ quái sau một hồi cũng đã trở lại bình thường, kết quả là đêm ba mươi chúng tôi ăn xong cơm giao thừa, đang ở ngoài sân đốt pháo hoa, nó lại bỗng nói một câu.

"Hôm trước chị và dì Trương nói chuyện sao rồi?"

Tôi ngớ cả người, "Dì Trương... làm sao cơ?"

Khương Duệ ngẩng đầu nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, yên lặng không nói. Tôi lười quan tâm đến nó, lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Tự Sâm, tôi rất tò mò anh đón giao thừa ở bên đó vào lúc nào, cùng lúc với tôi hay chờ đến ban đêm? Nhưng mà điện thoại vừa mới thông, Khương Duệ bỗng nhiên nghiêng đầu, nghiêm túc nói với tôi, "Chị, lỡ như, em nói là lỡ như, nếu chị chia tay, phải nói với em ngay lập tức."

Tiếng pháo hoa hơi to, nên lúc nói chuyện Khương Duệ xích lại gần tôi. Tôi nhìn điện thoại một cái, yên lặng tắt máy, giơ cây pháo hoa dài trong tay lên đánh nó một trận.

Nó ôm đầu chạy tán loạn trong sân, "Em nói là lỡ như mà."

Còn dám tiếp tục nói bậy. "Lỡ như cũng không được."

Khương Duệ dừng bước, "Có vẻ như chị rất nghiêm túc đó."

"... Loại chuyện này sao có thể không nghiêm túc được."

Nói không chừng sẽ chính là người đàn ông này bầu bạn cùng tôi cả đời đó. À không phải, cái này hẳn phải nói là "Nếu ổn cả" mới đúng?

Khương Duệ lại trầm mặc.

Điện thoại reo lên, tôi cũng lười để ý đến nó, nhận điện thoại, ngài Lâm đầu bên kia sâu kín nói: "Em trai em đúng là có ý kiến rất lớn về anh."

Tôi cười tủm tỉm nói: "Ai bảo trước đây anh bắt nạt em, em từng kể tội anh với nó."

Lúc này Khương Duệ lại từ từ bước tới, ngồi xổm cạnh tôi giống như một con chó lớn, tập trung tinh thần chăm chú nhìn tôi gọi điện thoại với Lâm Tự Sâm. Tôi bị nó nhìn đến mất tự nhiên, vốn còn muốn trách ngài Lâm không gọi cho tôi trước, lúc này lại hoàn toàn không thể nói.

"Chúc mừng năm mới, chờ lát nữa em gọi lại cho anh." Tôi vội vã cúp điện thoại, cùng ngồi xuống đối mặt với Khương Duệ, "Rốt cuộc là em bị làm sao vậy?"

Tôi thấy hơi phiền muộn.

Có phải là trước đây tôi tô vẽ hình tượng Lâm Tự Sâm quá ác liệt, nên mới làm cho em trai lo lắng như vậy? Tôi nghĩ một chút, nói lời giải thích: "Thật ra anh ấy rất tốt, lúc trước có chút hiểu lầm, em gặp anh ấy sẽ biết."

Khương Duệ ỉu xìu nói: "Chẳng phải còn chưa được một tháng sao? Cần em ra mặt làm gì?"

...

Chỗ chúng tôi phải đến khi kết hôn mới dùng đến cách nói "ra mặt" này, hơn nữa chỉ là trưởng bối gặp gỡ, bạn nhỏ Khương Duệ cũng tự cho mình mặt mũi lớn quá.

Tôi câm nín một hồi, cảm thấy có thể đánh nó thêm mấy phát nữa, cúi đầu tìm kiếm cây pháo hoa bị vứt bỏ kia, bên tai lại nghe thấy Khương Duệ nói thấp giọng.

"Chỉ là em không muốn chị... bỏ qua."

Hai chữ cuối cùng vừa nhỏ vừa nhẹ, tôi khó khăn lắm mới nghe rõ, nhưng cũng không rõ ý của nó lắm, cũng lười tìm hiểu. Năm mới không muốn đánh em, tôi kéo nó đứng lên, "Đi, đi xem Xuân Vãn, idol gì đó em thích sẽ hát mà."

Dáng vẻ kỳ cục quái lạ của Khương Duệ kéo dài hết Tết, bao gồm nhưng không giới hạn trong việc vặn hỏi các chi tiết về chuyện yêu đương, lại bỗng nhiên thích đi dạo phố vân vân. Mùng một mùng hai tôi trở về Vô Tích một chuyến, chúc Tết ông bà nội ngoại, mùng ba sau khi trở về Nam Kinh thì dường như ngày nào nó cũng kéo tôi đi dạo phố, đi từ sáng sớm đến tối muộn, hơn nữa còn luôn tới Tân Nhai Khẩu!

Tôi cảm thấy chân cũng sắp gãy, người bị gió thổi sắp héo cả rồi, thế mà nó vẫn cứ giống một con ngựa mất cương kéo tôi đi tán loạn khắp nơi.

Tôi kéo tay nó, ì ra không đi, "Em trai à, em lên đại học rồi sao lại thay đổi nhân sinh quan thế, không phải đã nói nam tử hán đại trượng phu không bao giờ thèm đi dạo phố sao?"

Nó nhìn tôi mấy lần: "Em có một chuyện rất khó đưa ra lựa chọn, nên quyết định để cho ông trời."

"Hả? Việc đó có liên quan gì đến ngày nào cũng đi dạo phố?"

"Để xem có thể gặp được anh ấy* hay không."

... Lằng nhằng nửa ngày thì ra là yêu đương! Hay là nó tương tư đơn phương?

Tôi bỗng chốc full máu sống lại, cảm thấy chỉ để liếc mắt nhìn được "cô ấy"* của em trai, tôi có thể chiến đấu thêm ba con phố, "Cô ấy cũng là người Nam Kinh à? Là bạn cùng đại học với em? Nhà ở khu Tân Nhai Khẩu này?"

(* "anh ấy" và "cô ấy" đồng âm, Khương Duệ nói đến anh ấy mà Dưa Hấu lại hiểu là cô ấy.)

Đang lải nhải tra hỏi, Khương Duệ bỗng kéo tôi một cái, căng thẳng nhìn vào đám đông một phát, lại nói với tôi: "Chị, giúp em một chuyện."

"Cái gì?"

"Lát nữa lỡ như có người gọi em, chị giả vờ làm bạn gái em."

Cảm giác bị sét đánh xuyên qua toàn thân tôi, Khương Duệ kéo tay tôi quay người đi, tôi không nhịn được quay đầu nhìn quanh, thấy một cô bé đang nhón chân lên kinh ngạc vui mừng gọi: "Khương Duệ."

Sau đó cô bé chạy bình bịch tới, nhìn thấy tôi, ánh sáng trong mắt mờ đi tức thì. "Cậu thật sự có bạn gái... có thể giới thiệu với mình chút không?"

Mặt Khương Duệ đầy vẻ thản nhiên nói: "Cô ấy là Tiểu Quang."

Cô bé vừa hâm mộ vừa chán nản nhìn tôi, "Cậu thật may mắn, Khương Duệ rất thích cậu đó, màn hình điện thoại của cậu ấy đều là hình cậu."

"..."

Tôi lập tức nghiêng đầu nhìn Khương Duệ, mặt nó đầy biểu cảm "cmn". Cô bé lưu luyến bịn rịn rời đi, tôi lập tức đưa tay về phía Khương Duệ.

"Đưa điện thoại cho chị."

Khương Duệ lấy điện thoại đưa tôi, tôi chạm một cái, màn hình chờ là ảnh con mèo.

"Xin chị, em đã đổi từ lâu rồi có được không, chỉ lúc có cô ấy thì mới dùng một chút. Chị có biết đối với một cậu trai trẻ mà nói, cầm điện thoại lên cái thấy mặt chị mình là chuyện đau thương đến mức nào không?"

"À à."

Tôi lười nói với nó. Lấy tôi làm bia đỡ đạn lại còn thấy ấm ức? "Chuyện là sao?"

"Không thích thôi, đối phương lại quá cố chấp."

Tôi thấy nó như này thật đáng ghét, không nhịn được mà đả kích, "Em cứ đắc ý đi, đến ngày người ta không thích em nữa thì em sẽ hối hận."

Khương Duệ bỗng nhìn tôi, biểu cảm rất nghiêm túc: "Giống như hiện giờ chị không thích anh Trang nữa sao?"

Tôi bất chợt thấy hơi phiền não, không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với Khương Duệ, mấy ngày nay cứ luôn nhắc tới Trang Tự như thế. Tôi chém đinh chặt sắt trả lời nó: "Ừ."

Khương Duệ thở dài, ngẩng đầu nhìn trời một cái, thật lâu sau mới cắm hai tay vào túi quần xoay người rời đi, "Về thôi."

"Khoan đã chứ." Tôi đuổi theo sau lưng nó, "Chẳng phải em còn muốn vô tình gặp được ai đó à? Đó lại là ai nữa, có hình không cho chị nhìn một chút đi..."

Bước chân nó càng lúc càng nhanh, tôi thở hồng hộc đuổi theo, "... Người trẻ tuổi không nên bỏ cuộc nhanh như vậy, biết đâu lại vô tình gặp được thì sao?"

Nó chợt dừng lại, suýt chút nữa tôi đập vào lưng nó. Nó xoay người lại gật đầu nói, "Chị nói đúng."

Tôi: "???"

Cái gì cơ?

Nó: "Tiếp tục đi dạo thôi."

Một giờ sau.

"Em trai à chị không có hứng thú với đối tượng thầm mến của em, chúng ta về nhà đi?"

Hai giờ sau.

"Em trai à chị cảm thấy bọn em không có duyên phận lắm... Hay là em suy nghĩ một chút về cô bé gặp lúc trước?"

Kỳ nghỉ luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến mùng sáu. Mùng tám là phải làm việc trở lại, tôi quá đáng thương, lãng phí cả mấy ngày Tết đi qua đi lại ở Tân Nhai Khẩu.

Ngài Lâm báo cáo với tôi, bốn giờ chiều mùng bảy anh sẽ hạ cánh xuống Phố Đông, nhưng đến tận mùng chín mới về Tô Châu, vì trong nhà có một bữa tiệc gì đó.

Vậy mới nói gia tộc lớn đúng là lắm chuyện, còn lâu mới nhàn nhã như dạng "nhà giàu mới nổi" nhà tôi.

Buổi tối mọi người cùng ăn cơm, tôi vừa ăn vừa nghiêm túc cảnh cáo Khương Duệ, "Hôm nay ăn xong chị tuyệt đối sẽ không đi Tân Nhai Khẩu với em nữa, xem phim cũng không đi."

Khương Duệ uể oải: "Em cũng bỏ cuộc rồi."

Mẹ tôi ngày ngày vui vẻ đi xã giao và chơi mạt chược, đến giờ mới phát hiện hành động bất thường gần đây của chúng tôi: "Các con ngày nào cũng ra ngoài là tới Tân Nhai Khẩu? Có gì hay mà đi, cũng chẳng thấy mua gì."

Tôi cân nhắc một hồi, cuối cùng dưới ánh mắt cảnh cáo của Khương Duệ vẫn vô tình mà bán đứng nó, "Em trai trưởng thành rồi ấy mà."

Cậu nhìn Khương Duệ mấy lần, biểu cảm rất vui mừng, "Lên đại học rồi thì cũng không tệ lắm."

Mặt Khương Duệ tràn ngập vẻ oan ức vô tội. Tôi đang làm mặt quỷ với nó, mẹ bỗng nhiên lại nhắm nòng súng đại bác về phía tôi: "Con cũng nên tìm bạn trai đi."

Tôi nghiêm túc nói: "Tìm, con sẽ tìm, con nhất định sẽ tìm một người đẹp trai cực đẹp trai vô cùng đẹp trai."

Rõ ràng là tôi nói đùa, nhưng mẹ lại nhăn mày: "Nhân phẩm là quan trọng nhất, cái mặt thì có ích gì."

Lập tức tôi nghĩ đến bố, chẳng phải lúc trẻ bố cực kỳ đẹp trai sao... Thế là trong lòng cũng hơi buồn bã, nên tôi không nói linh tinh với mẹ nữa, đàng hoàng trả lời: "Con biết rồi."

Cậu hỏi tôi: "Ngày mai khi nào cháu đi?"

"Lúc nào cũng được ạ, sau khi ăn trưa đi."

"Vậy thì đi cùng cậu, tối mai cậu đến Thượng Hải tham dự tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Thịnh, vừa tiện thuận đường đưa cháu đến Tô Châu."

Nhà họ Thịnh? Tiệc mừng thọ?

Chẳng lẽ chính là bữa tiệc mà Lâm Tự Sâm nói đó?!

Tôi không kịp suy nghĩ sâu xa, vội vàng giơ tay lên, "Cháu cũng muốn đi!"

Mọi người đồng loạt bị tôi làm hết hồn, bốn gương mặt kinh ngạc nhìn tôi. Tôi nhớ tới thái độ tránh được thì tránh các loại tiệc tùng trước kia của mình, cũng hơi chột dạ.

"... Chỉ là muốn tới xem một chút." Tôi yếu ớt giải thích một câu.

Vẻ mặt mọi người đầy vẻ không tin, tôi ho khan một tiếng: "Mẹ bảo con tìm bạn trai mà, đến xem một chút nói không chừng có thể gặp được người thích hợp đó."

Thật ra là có luôn rồi ~~~

Tâm tình tôi bay bổng, hết sức phấn khởi nói với Khương Duệ: "Ăn nhanh lên nào, buổi tối tới Tân Nhai Khẩu! Chị phải mua lễ phục!"