Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ (Phần 2)

Chương 16




"Đưa em về nhà thì không thành vấn đề, nhưng mà..." Lâm Tự Sâm khó xử nói: "Em có muốn chào hỏi các thầy một tiếng không?"

Tôi cứng đờ người mất mấy giây trong lòng anh, lặng lẽ nhô đầu ra nhìn, ba ông cụ đang cười tủm tỉm nhìn bọn tôi.

Trên đường về nhà, tâm trạng Lâm Tự Sâm rất tốt, giới thiệu lai lịch những ông cụ này cho tôi. Ừm, những người này bình thường nếu muốn gặp một lát thì phải hẹn thật lâu, còn tôi một lần thấy tận ba người.

Sau khi nghe thấy trong đó có một người có vai vế nhất khoa giải phẫu thần kinh ở Bắc Kinh, tôi lập tức cảnh giác: "Anh không định đi Bắc Kinh đó chứ? Không được, xa lắm!"

Lâm Tự Sâm cười: "Không đi, không đi."

Tôi cảm thấy mình hơi quá đáng, sao có thể can thiệp vào tiền đồ sự nghiệp của anh, dù anh là bạn trai tôi thì như thế cũng không đúng. Vì vậy, tôi không mấy sẵn lòng nói thêm: "Nếu có cơ hội vô cùng tốt thì có thể xem xét."

"Hửm? Vậy còn em thì sao?"

Còn có thể làm gì được nữa chứ?

Tôi hiên ngang lẫm liệt nói: "Em sẽ ở phía sau làm thuê lấy tiền cho anh lên kinh."

Lâm Tự Sâm: "... Cảm ơn em."

"Không cần khách sáo, nên anh định quay về đại học để nghiên cứu khoa học hả?"

"Thầy đưa anh đến làm quen một chút mà thôi."

Mặc dù chỉ là "mà thôi" nhưng tôi trí tưởng tượng của tôi đã bay cao... Lâm Tự Sâm mặc áo blouse đứng làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm, giáo sư Lâm đang đứng giảng trên bục giảng.

"Em cảm thấy ổn lắm mà." Tôi ra sức khẳng định: "Nếu anh làm nhà nghiên cứu hay giáo sư nhất định đều rất đẹp trai, đến lúc đó em có thể đến trường đi học lén..."

Từ một sinh viên trường y nổi danh cả học viện trong lời anh Tô, biến thành một giáo sư nổi danh cả học viện, mà người đó lại còn là bạn trai tôi... Oa ~ nghĩ đến đây đã thấy vô cùng tự hào rồi.

Trong lúc tôi đang tưởng tượng liên miên, hình như Lâm Tự Sâm đã nói gì đó nhưng tôi không nghe rõ, mấy giây sau tôi mới hỏi anh: "Anh vừa nói gì sao?"

Lâm Tự Sâm thở dài: "Anh nói, nếu nói đến đẹp trai, anh có một đoạn clip, có thể nói là khoảnh khắc đẹp trai nhất trong đời, em có muốn xem cùng anh không?"

Đương nhiên là muốn rồi!

Được thái độ của tôi khích lệ, Lâm Tự Sâm lái xe nhanh hơn một chút. Đến nhà anh, anh đưa thẳng tôi đến phòng sách, mở máy tính, bấm mở một video.

Sau đó tôi đơ hết cả người.

Suốt cả quãng đường đi tôi cứ nghĩ đến cảnh anh đẹp trai nhất là gì, là đại diện sinh viên phát biểu? Hay là khi anh tốt nghiệp bác sĩ? Hoặc tham gia hoạt động nào đó?

Hoàn toàn không hề ngờ đến, thế mà lại là một đoạn video ghi lại cảnh giải phẫu, hơn nữa còn là loại có máu chảy đầm đìa...

Lâm Tự Sâm nhanh tay tắt đi, "Bấm nhầm mất rồi, đây là đoạn giữa."

Dứt lời, anh di chuyển chuột định bấm vào một video khác trong thư mục.

"Khoan đã!" Tôi nhìn thấy trong thư mục có khoảng bảy, tám video, cảnh giác hỏi: "Mấy video này toàn bộ đều là ghi hình cảnh giải phẫu sao?"

"Đúng vậy, cùng một cuộc phẫu thuật, vì hơi dài nên chia ra thành mấy video."

"Dài bao lâu vậy?"

"Gần mười tiếng."

Tôi vỗ tay ngay tức thì: "Thật là lợi hại!"

Sau đó tôi thả tay xuống, dùng khuôn mặt nghiêm túc hỏi: "Chúng ta có thể xem thẳng đến đoạn kết hay không?"

Lâm Tự Sâm: "..."

Tôi cổ vũ anh: "Chính là khoảnh khắc anh bước ra khỏi phòng phẫu thuật ấy, em cảm thấy nhất định sẽ vô cùng đẹp trai."

"Nếu là yêu cầu này thì đoạn mở đầu cũng có thể xem, đó là phần diễn tập trước khi phẫu thuật. Em cũng chỉ muốn nhìn người thôi chứ gì, Hi Quang, sao em lại thế?"

Tôi: "..."

Tôi không muốn thấy mạch máu và tổ chức não là sai sao!

Anh lắc đầu thở dài, nhấn mở đoạn đầu tiên, vừa mở đầu đã bị tập kích bằng góc nghiêng gương mặt của bác sĩ Lâm đang mặc áo blouse. Chắc hẳn anh đang đứng trong văn phòng bác sĩ, đang đứng trước cây đèn đang chiếu ảnh MRI, đối diện với người nhà bệnh nhân và các bác sĩ khác nói gì đó.

Nếu như không tính cảnh anh làm bộ làm tịch trong phòng bệnh của tôi lúc trước, thì đây là lần đầu tiên tôi thật sự nhìn thấy dáng vẻ anh khi làm bác sĩ, ánh mắt tôi không tự chủ mà bị hấp dẫn bởi hình tượng chuyên nghiệp mà xa lạ này.

“Đây là đang nói đến ý tưởng phẫu thuật."

Nét mặt Lâm Tự Sâm thoáng bình tĩnh lại, từ tốn giảng giải bên tai tôi: "Đây là một trong những cuộc phẫu thuật thành công nhất mà anh đã làm. Sau khi phẫu thuật, tình hình hồi phục của bệnh nhân vượt ngoài mong đợi. Hôm nay trong bữa ăn thầy có nhắc lại, có vị giáo sư muốn anh gửi video qua cho ông ấy, bỗng nhiên tự anh cũng muốn xem lại một chút."

"Lần phẫu thuật này vô cùng khó đúng không? Vì sao lại quay lại?"

"Khó. Lúc đó bệnh viện muốn quay một số hình ảnh tư liệu công khai, có thể giảm một phần phí chữa bệnh, sau khi anh trưng cầu được sự đồng ý của bệnh nhân thì chủ động đề xuất với bệnh viện."

Tôt gật đầu, im lặng cùng anh nhìn bác sĩ Lâm trong video đang giảng giải về định hướng phẫu thuật.

Khoảng mười phút sau, phần diễn tập định hướng phẫu thuật kết thúc, chuyển cảnh, bác sĩ Lâm đã sát khuẩn tay, sau đó được y tá hỗ trợ thay trang phục phẫu thuật, đeo khẩu trang và bao tay.

Video này được quay rất chi tiết, còn có quy trình kiểm tra đối chiếu các dụng cụ phẫu thuật các loại, khi tất cả mọi chuyện đã hoàn thành.

"Bắt đầu đi."

Bác sĩ Lâm trong màn hình bình tĩnh nói, cất bước đi về phía bàn phẫu thuật.

Biết rõ cuộc phẫu thuật này đương nhiên là thành công, nhưng bỗng nhiên tôi lại cảm thấy hồi hộp lo lắng. Ai ngờ khi máy quay vừa chuyển đến cảnh đang sát khuẩn bộ não của bệnh nhân, Lâm Tự Sâm lại di chuột tắt video!

Tôi lập tức quay đầu lại, Lâm Tự Sâm nhướng mày lên: "Không phải em nói chỉ cần xem mở đầu và kết thúc hay sao?"

Nói thì nói thế... Nhưng...

Tôi còn chưa nghĩ ra lời giải thích, Lâm Tự Sâm đã mở video cuối cùng, kéo tới đoạn cuối lúc kết thúc ca mổ.

"Quá dài, em nên đi ngủ sớm chút, nhìn đoạn cuối là được." Lâm Tự Sâm bên cạnh tôi lên tiếng.

"Những chỗ nhìn thấy đã được làm sạch, tôi sẽ hạ kính hiển vi." Bác sĩ Lâm trong video nói.

Lúc này bác sĩ Lâm đẹp trai chẳng còn đẹp trai nữa, mặc dù giọng nói và đôi tay vẫn ổn định như trước, nhưng trên trán anh đầy những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu che kín, âm thanh cũng khô khốc khản đặc.

Sau đó ống kính chuyển một cái, anh ra khỏi phòng phẫu thuật, nói chuyện với người nhà bệnh nhân tóc đã lấm tấm hoa râm về tình hình ca mổ. Anh nói chuyện cực kỳ đúng mực, nhưng vẻ mặt người nhà lại mừng rỡ như điên. Sau vài câu, mấy người già quần áo giản dị nhưng sạch sẽ thậm chí vui đến chảy nước mắt, che mặt mà khóc.

"Bọn họ không phải là người Thượng Hải, là một đường chạy chữa tới đây, tâm trí quá mệt mỏi, tiền nong cũng cạn kiệt, nên sau khi ca mổ thành công thì tương đối kích động. Người bệnh hiện giờ đã có thể sống bình thường. Trước Tết anh còn nhận được email của cậu ấy, nói thân thể cha mẹ khỏe mạnh, cậu ấy hồi phục cũng tương đối, đã làm được những công việc nhẹ nhàng, không tới hai năm nữa sẽ có thể trả hết nợ."

Trong lòng tôi dâng lên niềm thương xót, rồi lại thấy vui vẻ yên tâm. Lặng lẽ nhìn về phía Lâm Tự Sâm, anh đang nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, lúc nói chuyện trên mặt anh mang theo ý cười, không chú ý tới ánh nhìn của tôi.

Lúc này bác sĩ Lâm vô cùng mệt mỏi trong video cũng mang theo nụ cười khẽ khàng. Anh dứt khoát kéo người nhà bệnh nhân ngồi xuống, dịu dàng kiên nhẫn giải đáp những câu hỏi của bọn họ. Anh không ngừng trấn an, an ủi bọn họ, giữa khóe mắt chân mày, tất cả đều là sự thỏa mãn sau khi đã làm hết sức.

Tôi đột nhiên nghĩ đến, đây phải chăng là lời anh đã nói với tôi “Tập trung cố gắng rồi hoàn thành một chuyện nào đó sẽ mang lại niềm vui không gì sánh được”.

Có lẽ vậy.

Nhưng mà anh thỏa mãn như vậy, tràn đầy cảm giác đạt được thành tựu, cho đến giờ tôi cũng chưa từng thấy.

Bác sĩ Lâm của tôi, đã từng là một trong những bác sĩ nghiêm túc và có trách nhiệm nhất thế giới, bây giờ anh không thể ở bên bàn mổ nữa, nhưng lại có kế hoạch làm những việc lợi hại khác.

Anh hẳn nên sớm quay lại với ngành y, mà không phải lãng phí thời gian vô ích ở nơi anh không hề có hứng thú.

Suy nghĩ này đột nhiên đập vào trong đầu tôi.

Nhưng tôi không nói ra, bởi vì không có ý nghĩa gì cả. Lâm Tự Sâm sẽ không tự nhiên buông bỏ công ty như vậy đâu, nhất định phải để sau khi công ty đi vào quỹ đạo ổn định anh mới rời đi.

Anh chính là người có trách nhiệm như thế.

Nhưng việc đó phải mất bao lâu? Nửa năm? Một năm? Có thể nào đến lúc đó lại có chuyện gì khác phát sinh làm anh không thể phân thân ra?

Có lúc tôi cũng nghĩ, Lâm Tự Sâm thích gì ở tôi chứ?

Hình như là vì có cảm tình khi nhìn thấy tôi ở bữa tiệc của mẹ nuôi, sau đó lại vì tai nạn xe, nên có chấp niệm.

Nhưng mà, nền móng này quá yếu ớt rồi?

Mặc dù số anh rất may, tôi kể ra cũng không tệ, theo lý thì anh sẽ càng ngày càng thích tôi, nhưng mà tôi cũng có những khuyết điểm nho nhỏ, ví dụ như hơi lười biếng... Dù đó cũng chẳng phải là khuyết điểm gì... Nhưng mà Lâm Tự Sâm là người rất chăm chỉ, chính là kiểu người vừa có tài năng lại vô cùng cố gắng. Về lâu về dài, anh sẽ không cảm thấy tôi thật sự chẳng có lòng cầu tiến gì chứ?

Dù tôi tin tưởng có chuyện gì đi nữa anh cũng sẽ không làm tổn thương tôi, nhưng chuyện tình cảm, thật ra không thể phụ thuộc hết vào nhân phẩm của người kia, như vậy đối với người ấy cũng sẽ không công bằng?

Video đã chạy đến hết, cảnh cuối là bóng lưng mơ hồ bước đi xa của Lâm Tự Sâm và các y tá.

Lâm Tự Sâm tắt video, bắt đầu gõ email gửi cho thầy giáo.

Tôi yên lặng nhìn anh bận rộn, không biết sao, trong lòng lại nảy ra một nỗi xúc động rằng mình phải cố gắng thật nhiều.

Không chỉ bởi vì anh, cũng không chỉ là muốn người bên cạnh tôi đây có thể rời đi sớm chút để làm chuyện anh muốn, mà bởi vì, chính bản thân tôi cũng muốn trở nên lợi hại một chút.

Tôi muốn nhận được cảm giác vui sướng sau khi làm hết sức, muốn đạt được nhiều lời khen và xác nhận, muốn có một ngày Lâm Tự Sâm nhìn tôi, hai mắt sáng lên giống như tôi bây giờ nhìn anh trong video. Tôi muốn được ở bên cạnh con người tỏa sáng lấp lánh như vậy, nhưng không thể để chỉ có anh sáng mù mắt tôi.

Ừ!

Tôi bất chợt đứng lên: "Lâm Tự Sâm, ngày mai chúng mình không chơi ở Thượng Hải nữa, ăn sáng xong về Tô Châu đi."

Lâm Tự Sâm chưa gửi xong email, ngờ vực nhìn tôi: "Không phải đã nói là đi đến nhà hàng bạn em đề cử à?"

"Lần sau lại đi."

"Sao đột nhiên muốn về luôn thế?"

"Em phải về làm thêm giờ!"

Chắc là do thái độ của tôi quá kiên quyết, Lâm Tự Sâm nói lời đề nghị cũng rất cẩn thận, "Thời gian ăn một bữa cơm thì vẫn có chứ?"

"Không được, anh không biết em sao, một lúc sau nhiệt huyết sẽ tan mất!"