Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Chương 7




Nó vừa đi học về thì thấy hắn nằm trên chiếc nệm dưới sàn, nó ra bếp xem xét xung quanh nó ngộ ra:

– Anh ta vẫn chưa ăn gì sao, tội thật.

Nó nhìn đồng hồ, đã 9h tối rồi mà hắn vẫn chưa ăn. Thôi thì dù gì hắn cũng là con nhà quyền quý, để bụng đói meo như vậy không phải là tội qua hay sao. Nó vào phòng nhẹ nhàng cất túi lên giường rồi ra ngoài bếp nấu ăn, vả lại nó cũng chưa ăn gì nên cũng thấy đói.

Một lúc lâu sau đó….

– Jihun…Jihun…dậy đi…có chuyện vui nè – Nó thỏ thẻ vào tai hắn.

– Cái gì? – Hắn phản ứng ngay tức khắc làm nó giật mình. Hai đôi mắt nhìn nhau, nó cảm thấy ngược ngược, để phá vỡ khoảnh khắc ngược chín mặt này, nó đứng dậy, nhìn xuống Hắn:

– Anh chưa ngủ sao?

– Sao tôi ngủ được khi chưa có gì vào bụng kia chứ.

– Vậy thì dậy ăn cơm đi, tôi nấu đồ ăn rồi.

Nó xong nó nhanh chóng đi ra trước để khỏi phải nhìn khuôn mặt của hắn nữa, hắn hất chăn rồi theo sau. Ngồi trước bàn, nhìn những món ăn đơn giản, hắn phàn nàn:

– Chỉ có từng này thôi sao?

– Thế anh bắt tôi nấu cả một bàn ăn vào buổi tối hả?! – Nó cãi lại.

Hắn im lặng không đáp, cầm lấy đũa làm như không nghe nó nói gì, nhìn những hành động đáng ghét, nó nghĩ: ” Biết thế này tôi đã không nấu cho anh ăn rồi, đồ được voi đòi tiên” rồi nó cũng lấy đũa ăn cùng hắn.

Hôm sau nó đi học, vì được ôn kĩ lại môn toán nên nó xông xáo làm hết cả bài kiểm tra, với vốn liếng nó học được từ Trung, không cần biết đúng sai. Cả hắn và Seho đều nhìn nó một cách lạ lùng và có chung suy nghĩ:

” mới qua đây học được vài buổi mà tiến bộ đến vậy sao???”

Hết tiết cô thu bài, xếp đống bài cho ngắn gọn, cô nói:

– Nếu rảnh thì ngày mai cô sẽ phát bài ra cho mấy em.

– Vâng ạ. – Cả lớp đồng thanh.

Rồi cô đi ra ngoài, Dara nhanh chóng quay xuống nó, mặt tươi tỉnh:

– Bồ là được không…

– Không biết nữa, mình làm hết nhưng không biết đúng hay không.

– Trưa nay cậu định ăn gì, mình có đem theo mấy món ăn tự làm đây này.

– Cậu tự làm ư? Phải thử thôi. À khoan, nếu mình ngộ độc thì sao đây, cậu sẽ làm một linh vật của quốc gia phải ra đi đấy.

– Cậu thôi đi, cậu mà linh vật, linh thú thì có. Ăn như heo mà nói nhiều. – Cô bạn nói lý lẽ. Nó cười:

– Nếu mình là linh vật thì cậu cũng đâu có vừa, người ta sẽ giới thiệu trên thế giới một loài mới. Loài sống cộng sinh cùng linh vật quý hiếm Kim Hisun, đó là Dara bọ chét. Hé hé.

– cái cậu này, đã nấu cho ăn không đền ơn mà nói cái gì thế hả?

Thấy Dara trợn mắt lên, nó biết thế nào là cũng bị lãnh đòn, nên nhanh chân chạy trước.

Giờ ăn trưa…

Hai đứa đang vui vẻ ăn mấy món đồ hộp trong căn-tin. Nó nhét đầy miệng bao nhiêu thức ăn, vừa nhai vừa nói:

– Ngon… Ngon…

Dara cười nhìn cô bạn không mấy thay đổi, nhưng sắc thái của cô biến mất hẳn sự vui vẻ khi ngẩn mặt lên nhìn phía xa xăm thì Dara… Ina đang bước tới, cô ta dừng trước bàn ăn, tặng một nụ cười nhếch cho Dara rồi mới nhìn nó nói:

– Món ăn ngon nhỉ, đúng là xứng với cô thật.

-….

Nó im lặng lắng nghe, một phần vì muốn được bình yên nên nó lặng im, một phần vì đang nhai đầy trong miệng nên không tiện nói, chứ không lại bị kêu là ở dơ nữa. Thấy nó im lặng, Ina thừa cơ lấn tới:

– Cô nghĩ rằng ở gần Jihun thì có thể cướp anh ấy từ tay tôi ư? Cô lầm rồi. Với chức danh là bạn gái của anh ấy, tôi không thể để chuyện đó xảy ra.

Khi nghe Ina tự nhận mình là bạn gái của Jihun, nó nóng mặt, trong lòng tạm tự nhủ:

” Phải chịu đựng, đây là trường học chứ không phải là đầu đường xó chợ để mình đánh nhau. Đây là Hàn Quốc, không phải US.”

Nhưng câu nói tiếp theo của Ina đã chính là giọt nước làm tràn ly…

– Cô đối với anh Jihun chỉ là một con nhỏ rắc rối…

” RẦM”… Nó đặt đôi đũa mạnh xuống bàn, rồi rít từng từ. Cảnh tượng này xưa nay chưa từng xảy ra, bởi không ai dám đụng tới Ina vì như thế là chuốc họa vào. Ai nấy sợ hãi thay cho nó khi thấy nó làm vậy, nó thì… không hiểu chuyện nên vẫn ” đại ca”:

– Cô nói chưa đủ sao… sức chịu đựng của tôi cũng có giới hạn. Đừng để cho tay tôi in vết trên mặt cô. Tôi không phải là một con bé yếu đuối theo cô nhìn ở vẻ bề ngoài đâu.

Rồi nó bỏ đi, Dara chạy ngay theo sau đó, Ina đứng như trời trồng, cô chưa từng thấy như thế này. Cô thấy mình thật không bằng một con chó. Ina cũng tự hứa:

– Cô….Hisun….Vụ này tôi không cho qua dễ dàng đâu…Ina tôi đây quyết trả lại mối thù này.

Rồi cô bỏ đi, mà quên mất, hai anh chàng nhà ta, thấy cảnh đó mà không thể tin vào mắt mình nữa, Seho biết nó không yếu đuối nhưng cũng không đủ mạnh để chống lại Ina. Còn hắn luôn đơn giản hóa vấn đề hơn cả: ” cô giỏi thật, rảnh không ở lại đi chuốc họa vào thân”

Trên tầng thượng…

Dara diễn tả lại hành động lúc nãy của nó rồi xuýt xoa:

– cậu đúng là giỏi thật, dám làm thế với Ina. Mình chưa từng thấy cô ta như thế cả.

– Mình đã làm gì thế này….

Đáp lại câu nói đầy phấn khích của Dara, nó gục đầu xuống đầu gối:

– Mình không thể kiềm chế bản thân của mình, khi cô ấy nhắc tới Jihun là mình không thể kiểm soát bản thân nữa.

– Cậu…. yêu Jihun rồi hả??? – Dara nói ngạc nhiên.

– Không có chuyện đó, mình ghét anh ta lắm luôn, yêu cái gì chứ.

– Người ta nói, ghét của nào trời trao của đấy, ở đó mà từ chối đi. nhưng mình nghĩ chắc cậu thích anh ta thật, nếu không thì sẽ không như thế đâu. – Dara tỏ ra là một bác sĩ tâm lý tình cảm.

– Cậu có thôi đi không, đã bảo là không mà.

Dara cười, cô biết nó không yêu thì cũng có chút thích thích, cô nhìn đồng hồ nói:

– Sắp đến tiết học tiếp theo, về thôi.

– tớ muốn ngồi đây. cậu về một mình đi.

– Lại bỏ tiết nữa ah, mà thôi, tớ về trước đây, đừng có mà ngủ quên đấy.

– Ừm, mình biết rồi, Chào cậu.

rồi Dara bỏ về, nó đeo tai nghe vào, nghĩ đến câu nói của Dara mà nó thấy hơi đúng, không lẽ đúng thật. Nó lắc đầu để quên đi cái suy nghĩ đó. Rồi nhắm mắt hứng những ngọn gió đang phả vào khuôn mặt của mình.

Hắn từ phòng hội trưởng đi ra, thấy Dara đang đi xuống, chắc chắn rằng nó đang trên tầng thượng, không suy nghĩ nhiều, hắn đi lên tầng thượng. Đúng như hắn nghĩ, nó ngồi đấy, mái tóc ngắn bay phất phơ trong gió. Hắn lại chỗ nó ngồi làm nó khẽ giật mình, hắn nhìn vào khoảng không nói:

– Vui chứ???

– Ý anh là sao, vui được gì chứ. – Nó cắt lời, rồi quay hỏi hắn:

– Anh có nghĩ tôi rất ngu ngốc không?

– Không biết chắc được. – Hắn cười khẩy rồi tiếp tục:

– Nói thật tôi chưa từng thấy đứa con gái nào như cô cả. Bề ngoài trông rất yếu đuối, nhưng bên trong lại rất cá tính.

– Thế giới này rất nhiều điều tuyệt vời mà anh vẫn chưa biết hết.

Rồi nó nhắm mắt lặng im, hắn nhìn nó rồi lại nhìn cái khoảng không bao la kia, hắn nghĩ:

” tôi ấn tượng thật sự về cô rồi đấy. Con người ta đúng là không hiểu được, nhiều khi tôi gần cô lại thấy cuộc đời rất tuyệt. Đôi khi tôi lại sợ mất cô. Cô là thứ gì thế…”

Rồi hắn lại quay đầu nhìn nó, thấy nó đã ngủ, tiếng thở đều nhẹ nhàng, hắn lại cười khẩy, bỗng…

hZʀ