Chap 3:
Nó liền vênh mặt lên cãi:
– Anh đúng là đồ khó ưa mà. Tôi nói mình không có ý rồi mà.
Hắn nhìn nó, gõ ngay vào đầu nó một cốc:
– Giỏi ghê, ai bày cô cãi Hội trưởng thế hả?
– Tôi xin lỗi. – Nó ngậm ngùi.
Rồi cả hai ra ngoài chỗ để xe, nó tiến lại chỗ chiếc xe đạp điện, hắn thì tiến lại chỗ một chiếc xe phân phối lớn. Hắn lái xe tiến lại chỗ
của nó, nhìn chiếc xe cuả nó, hắn nói:
– Chiếc xe rất quen. Cô mua nó ở Việt Nam hả?
Nó biết tất nhiên hắn thấy quen rồi, vì đây chính là chiếc xe đã tông hắn khi ở Việt. Nó chỉ ấp úng đáp lại:
– V…â…ng.
Hắn nhìn chiếc xe: ” quen thế nhỉ… mình thấy ở đâu rồi thì phải”, rồi hắn bỏ đi, nó đứng sau thở dài nhẹ nhõm, lỡ hắn mà biết chính nó đã
tông hắn khi ở Việt, không khéo lại bắt tội nó nữa, nó lái xe ra cổng,
tới cổng nó thấy một chiếc xe đen nháy, một ông tuổi trung niên đang
đứng đó chào hắn kính cẩn, hình như ông ấy đang cố bảo hắn vào xe, nó
chỉ biết đứng lặng người nhìn. Hắn ta quay đầu về hướng khác thì thấy nó đang nhìn hắn chằm chằm. Nó nhớ câu nói của hắn ” nhìn chằm chằm là mất lịch sự” nên liền lái xe bỏ đi.
Trên đường đi nó mãi suy nghĩ:
” sao hắn lại không chịu vào xe, rốt cuộc hắn là công tử nhà nào mà chảnh dữ vậy”
Nó mãi suy nghĩ không thấy đang đi sai lề đường, hắn phóng xe từ phía xa, thấy có con điên đi sai lề hắn phanh ngay, nó thì sực tỉnh quay đầu nhìn, hắn nhăn mặt:
– Cô ám tôi hả, sao đi đâu cũng gặp cô hoài vậy. Tránh ra.
Nó không nói gì, chỉ lặng lái xe ra tránh đường cho hắn, hắn phóng xe đi, theo sau hắn chính là chiếc xe đen lúc nãy. Nó nhìn theo chiếc xe
khuất xa rồi cũng lái xe về.
về đến nhà, nó xem lại sách vở để chuẩn bị cho kì thi, nhưng quá mệt mỏi nó gục xuống bàn ngủ luôn.
Hắn về đến nhà thì thấy ba hắn ngồi trên sofa, hắn nói lạnh lùng:
– Nếu ba nói con đừng tỏ ra mình không phải con nhà giàu thì con không làm được.
– Không phải, ta không trách con, ta đến để nói cho con tin vui. Con cứ ngồi đi.
Hắn lặng ngồi xuống, ba hắn uống ngụm nước rồi nói:
– Bác Hoàng và ta đã đồng ý cho con và bé Trân kết đôi rồi.
– Cái gì kết đôi, ý ba là sao?
– Thì con bé cũng là người như con, thấy hợp nên bọn ta đồng ý.
– Nhưng con…
– Không nhưng nhị gì cả, chủ nhật tuần này đi gặp mặt.
Thế là ông bỏ đi, Hắn tuy là một đứa rất lạnh lùng trước mặt mọi
người nhưng từ nhỏ hắn đã sợ bố rồi, mọi thứ ông ta nói thì không thể
cãi lại được. Thấy ông ấy ra khỏi căn hộ, hắn quăng thẳng cái túi xuống
bàn, miệng nói một cách tức giận:
– Chết tiệt, con chỉ mới 17, 17 thôi.
Hôm sau đến trường, hắn đã mang ngay bộ mặt khó chịu đầy kinh khủng
vào trường, hắn đi đến đâu mọi người im lặng đến đấy, vì không ai muốn
làm nơi hắn trút giận của hắn. Hắn đặt ngay cái cặp xuống bàn đánh ”
rầm” làm nó giật mình. Nó nhìn hắn rồi hỏi Dara:
– Cậu ấy bị sao vậy?
– Không biết nữa, nhưng lúc anh ấy như thế thì đừng đụng vào.
– Sao thế?
Dara bắt đầu hồi tưởng: ” Khi ấy hắn cũng mang bộ mặt đó đến trường,
lúc đấy có một anh hội trưởng rất hiền, anh ấy hoàn thành tốt mọi việc
trừ việc nhắc nhở một nhóm côn đồ trong trường, anh ấy luôn bị chúng
đánh cho tơi tả. khi hắn xuất hiện với bộ mặt đó, thấy có người bị ăn
hiếp hắn liền xông vào can. Bọn chúng cười nhạo hắn:
– Cái gì đây, cấp dưới mà đòi cứu cấp trên, muốn ăn đòn thay hắn ta chứ gì.
Khi anh ta giơ nắm đấm sắp đánh mặt hắn thì hắn chặn lại ngay trước mặt của mình, còn nói:
– Ỉ đông hiếp yếu hả.
Thế là hắn vặn một tay làm anh ta rú lên và bị nứt xương. Cũng nhờ thế nên hắn được làm hội trưởng khi mới 17 tuổi”
Nghe xong câu chuyện, nó lẩm bẩm:
– Một tay mà làm nứt xương hả trời?
Rồi quay nhìn hắn. Trong tiết đầu, nó lắp một máy bay giấy viết vào đó dòng chữ:
” Sau tiết này thì lên tầng thượng nha, có quà”
Hắn đọc xong rồi quay nhìn nó. Đáp lại, nó vẫy tay chào.
Tiết tiếp theo nó không có ở lớp, cả hắn cũng vậy, cô nhìn rồi hỏi lớp:
– Jihun và Hisun đâu rồi.
Mọi người lao nhao không biết họ đâu. Ina quay đầu nhìn vào chỗ của
hắn, cô biết ngay nếu hai người đó đi chung chắc chỉ vì nó lại gây
chuyện.
Nó đợi hắn trên tầng thượng, hắn lên đó thì thấy nó ở chung với một cây đàn, hắn lạnh lùng nói:
– Có gì không?
Nó kéo hắn lại chỗ nó ngồi rồi cười:
– Tiếng hát của mình sẽ giúp cậu thấy khá hơn, đảm bảo đấy.
Hắn bĩu môi, bỏ tay vào túi quần rồi mới ngồi xuống. Nó bắt đầu đàn,
lời của bài hát rất kì lạ nhưng nó hát lại rất hay, đúng như nó nói. Hắn cảm thấy đỡ hơn. Nhưng câu kết của bài hát lại làm hắn thấy khó chịu:
” Cậu thật sự là ai mà chảnh thế”
Hắn đứng lên , nó cũng đứng lên theo rồi đặt cây đàn trên thanh hành lang để đuổi theo hắn. Nó hỏi hắn:
– Nói thật đấy, cậu là ai?
– Tôi là Jihun, Pack Jihun. Cây đàn cô đâu rồi.
Nó bây giờ mới quay lại, không thấy đàn đâu, nó nhìn xuống thì thấy nó ở dưới đất vỡ tan tành. Nó khóc:
– Hic…cây đàn…hic. Tất cả là do anh.
Nó thét lên rồi nhìn hắn, hắn xua tay:
– Cô đừng quá đáng nha. Sao do tôi?
– Nếu anh không buồn thì tôi có đàn không.
Rồi nó liền bỏ đi, hắn nhìn theo nó miệng lẩm bẩm:
– Vậy là do ba tôi đấy. Vì ông ấy tôi mới như thế này.
Rồi hắn chạy đuổi theo nó, nó đi xuống cầu thang thì bị hắn nắm tay chặn lại, nó quay đầu nhìn hắn khó chịu:
– Cậu muốn làm gì hả?
– Nên nhớ, cô không được hỏi tôi là ai.
– Sao chứ?
Hắn ta tiến gần nó bao nhiêu thì nó lùi lại bấy nhiêu, hắn nói một cách nham hiểm:
– Tôi không muốn cô biết.
Hắn vừa kết thúc câu nói nó mới nhận ra là đã đi đến mép bậc thang,
nó mất thăng bằng, chới với thì hắn nhanh chóng nắm lấy tay nó, vừa lúc
đó Seho cũng đang từ cầu thang dưới đi lên, nhìn thấy cảnh tượng, cậu ta lập tức giở giọng lạnh lùng:
– Hai người làm trò gì đấy.
Hắn và nó lập tức quay đầu lại nhìn cậu ta, cả hai ngay lập tức luôn miệng cùng nói:
– Không có gì đâu.
Seho đi lên cầu thang, kéo nó đứng thẳng, nó liền cúi đầu bỏ đi không chào câu nào. Nó đi xuống cầu thang để về lớp thì gặp Ina cũng đang đi
lên lầu, cô nhìn theo nó chạy gấp về lớp cô cũng ngước lên xem, thì thấy hai người kia đang nói gì đó.
Seho nói một cách khó chịu:
– Đừng để Ina thấy những cảnh như thế này nữa.
– Đó là chuyện của tôi, cậu lo làm gì. – Hắn đáp lại không vừa.
– Có chứ, Hisun là cấp dưới của tôi, tôi là hội phó, tôi có quyền.
Rồi cậu ta bỏ đi, vừa lúc đó Ina cũng tới nơi, nhìn Seho bỏ đi, cô hỏi hắn:
– Có chuyện gì vậy anh?
– Không có gì đâu.
Giờ ăn trưa…
Nó ngon lành ăn cùng Dara thì có điện thoại, thấy là số của mẹ nên nó nhấc máy:
– Có gì không ạ?
– Trân Trân, con chiều con ra đón mẹ ở sân bay nha.
– Sao mẹ lại qua đây?
– Là chuyện của con, ba mẹ nhất trí việc cho con với con trai thứ của Ông Pack gặp mặt rồi.
Nó nghe xong ngay lập tức phun cơm thẳng vào mặt Dara (T-T), miệng vẫn không ngừng hỏi:
– Gặp mặt, nhưng mẹ….
– không nhưng nhị gì cả. Ok?!
Rồi mẹ nó tắt máy, nó chỉ biết bĩu môi mà làm theo… vì nó ương bướng vậy thôi chứ thật tình cũng sợ ba mẹ khiếp.