Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Chương 24




Chap 24

– Ê bồ, này mai là kì thi đó, bồ đã tập chưa. – Dara quay lại hỏi nó.

– Cái gì??? – nó thét lên và đứng dựng, đây là giờ ra chơi mà cả lớp cũng phải lặng im nhìn nó, nhận thấy sự quá đà của mình, nó cười trừ và nhẹ nhàng ngồi xuống.

– Sao thế, chưa làm được gì sao?

– Ừm.

Hắn nhìn nó rồi nhẹ hếch mép cười, thật là ngây ngô quá độ.

Giờ trưa…

” Lên tầng thượng đi” – Là tin nhắn của hắn.

” Làm gì” – Trả lời.

” Bảo lên thì lên đi, hỏi nhiều quá”

Nó nhếch môi lên:

– Quá đáng thật, hỏi có một lần mà cứ bảo là nhiều.

Nói thế thôi nhưng với bản tính tò mò nên nó cũng lết xác lên tầng thượng. Tới nơi, nó thấy hắn ở đó, lại gần hắn hơn thì hắn đã đưa thẳng vào mặt nó túi đựng Guitar. Mắt nó sáng lên, liền chụp lấy và ngồi xuống ghế:

– Anh đưa cho tôi sao?

– Dù gì thì tôi cũng đã làm hư cây đàn của cô rồi, đền đấy.

Ôi thật sung sướng biết bao, nó đã lâu lắm rồi mới có lại cây đàn, mở túi ra, bên trong là một cây Guitar còn đẹp gấp đôi cây của nó:

– Đẹp quá! – Nó cảm thán. – Còn được khắc tên tôi đây này!?

Nó không chần chừ chút nào, liền quay người, choàng tay lên cổ hắn và… chỉ còn 5 cm nữa thôi là nó sẽ đặ một nụ hôn lên má hắn.

Tim hắn như muốn nhảy ra khỏi tim…

– Hisun… – Một giọng nói vang lên.

Ngay lập tức mọi thứ trở lại như bạn đầu. Nó thậm chí đảy hắn ra và đứng phắt dậy. Ngay đó, Dara xuất hiện ( con nhỏ phá hoại). Trên tay cô cầm theo một hộp cơm nhỏ. Dara ngạc nhiên khi thấy hắn cũng ở đó. Nhưng chưa để cô kịp nói gì thì hắn chỉ liếc nhìn nó rồi đi lướt thẳng tới cửa. Dara nhìn theo rồi chạy lại hỏi nó:

– Chuyện gì thế.

– Cậu đúng là đồ phá hoại mà.

Nó thét lên với cô bạn rồi đánh lên vai Dara, rồi cầm lấy cây đàn, nó cũng đi thẳng, mặc cho Dara thét lên đến khàn giọng:

– Đi đâu đấy, mình đem cơm trưa theo này.

– không ăn nữa đâu. – Nó thét lên với Dara.

Chiều hôm đấy…

cũng như thường ngày, hai đứa về cuối cùng…

– Cô còn nhớ bài nhảy không? – Hắn phá vỡ sự im lặng.

– Còn nhưng tôi có một thắc mắc. – Nó đi giật lùi.

– Cái gì? – Hắn nhìn nó nói.

– Sao anh không bày tôi bài khác mà phải là bài đó.

Ô hay con này… trả lời sao đây nhỉ. À:

– Tôi thích – Hắn trả lời cộc lốc.

– Cái gì, anh chết với tôi.

Rồi nó phóng thẳng đến hắn, vì hắn đi sau nó nên khi chạy lại thì…. Cái cục đá đáng ghét…. Á…. Thế là xong.

Nó nằm gọn trọng lòng hắn, mặt thì áp thẳng vào ngực hắn mà đáp. Tay của nó thì nắm chặt lấy áo của hắn, nhưng anh nhà ta thì cũng… hai tay nắm lấy vai nó, chắc có lẽ muốn đỡ nó nhưng không kịp. Nó ngẩn mặt lên nhìn, thì cũng gặp ngay khuôn mặt của hắn đang cúi xuống nhìn mình… Hai người lúc này chẳng khác gì là một cặp lâu năm không gặp mà nhảy xồng vào nhau…

Và tất nhiên không thể tránh khỏi cái kiểu nói người của những người dưng đang đi trên đường. Nhục mặt quá.

Nó đẩy hắn ra rồi sửa lại áo váy, hắn thì tay đút vào túi quần và thở dài. Nó cúi đầu xuống đất nói như hối lỗi:

– Tôi xin lỗi.

– Kh… – hắn mở miệng

– Hisun?! – Có tiếng gọi cắt lời hắn. Cả hai liền quay đầu lại phái sau.

Một chiếc xe con đen nháy đang đi tới, sau đó dừng trước mặt hai người. Thuận Lâm ló mặt ra, anh cười:

– Nhóc, anh tìm em hoài.

– Tìm em sao? – Nó ngạc nhiên – làm gì ạ?

– Lên xe đi anh chở đi chỗ này vui lắm.

– Bây giờ sao? – Nó ngạc nhiên tập hai.

– Này anh kia – Hắn bị ăn cả rổ bơ, bây giờ mới lên tiếng – Anh định rủ nó đi đâu?

Bây giờ Thuận Lâm mới nhận ra sự hiện diện của người thứ ba. Anh cười:

– Chào cậu.

– Tôi hỏi là anh định rủ cái con người tiền sử này đi đâu? – Hắn liền đáp trả câu chào của anh bằng một câu lạnh nhạt.

– Người tiền sử sao? Anh nói cái gì thế hả? – Nó nhăn mặt.

– Thế cô không biết là không được đi với người lạ sao – Hắn quay lại thét lên với nó.

– Anh khùng quá, nếu là người lạ thì sao anh ta biết tên tôi. – Nó thét lên – Anh mới là người tiền sử đó.

Rồi nó đi thẳng tới chiếc xe, mở của và leo lên xe, để mặc hắn đứng như trời trồng nhìn chiếc xe lăn bánh.