Tôi Nhặt Được Nhóc Con Vai Ác

Chương 2: Càng cách xa anh càng an toàn




Editor: Vàng Anh

Beta-er: 2W

Dường như Sở Ca không để ý đến việc đó, đưa tay lên như vô tình vén lọn tóc xõa trước trán, khóe môi hơi nhếch lên, "Cảm ơn người tung tin đã giúp tôi thoát ế, tối nay anh có thể đóng gói người gửi đến nhà em không?"

"Phụt..." Có người không nhịn được bật cười, đột nhiên bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều.

Lục Hành Châu nhướng mày, đôi mắt nâu vẫn không gợn sóng như hồ nước lạnh.

Người phóng viên đặt câu hỏi lúng túng trong một giây, vặn hỏi ngược lại, "Có người chụp ảnh hai người quay lại biệt thự của anh Lục ở Hạnh Lâm một tháng trước. Cô giải thích điều này như thế nào?"

Nói xong, anh ta lấy điện thoại ra, cúi đầu mở khóa và tìm hình.

Hiện trường đột nhiên lâm vào yên tĩnh như chết, ánh mắt rơi vào trên người Sở Ca, không chê lớn chuyện mà còn hóng hớt như đang xem kịch.

"Có nhiều hình như vậy sao?" Sở Ca hỏi ngược lại một câu, giả vờ không biết mọi người xung quanh đang nghĩ gì, nụ cười trên khóe môi tươi sáng, đôi mắt đẹp như hạnh cong cong như trăng non, "Có tấm hình nào ôm hôn mãnh liệt mà chúng tôi quên kéo rèm cửa sổ không? Cho tôi xem tấm đó nữa."

Cô gái trông rất phấn khích, như thể cô không phải là người trong cuộc, cặp mắt kia sạch sẽ không nhìn ra dấu vết diễn trò nào. Phóng viên dùng điện thoại di động tìm ảnh giật giật khóe miệng, tiếp tục tìm ảnh cũng không phải là thật, cũng không phải là không tìm, thật là khó xử.

"Anh Lục, cô Sở không thể trả lời câu hỏi này, vậy anh có thể thay mặt cô ấy trả lời không?" Các phóng viên khác chỉ tay về phía Lục Hành Châu.

"Nên nói... cô ấy tên là Sở Ca đúng không? Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi cũng muốn nhìn tấm hình đó, vì như vậy, chúng tôi có thể trả lời câu hỏi của mọi người tốt hơn."

Sở Ca không chút lúng túng đôi mắt mơ màng như nước, Sở Ca lặng lẽ nhìn chằm chằm vào phóng viên đang tìm hình.

Câu hỏi tu từ bốn ngàn ký của Lục Hành Châu dường như không thể phản bác, nhưng anh ta đã diễn đạt rất rõ ràng rồi - anh ta còn không nhớ nổi tên vợ mình, sao có thể hẹn hò được.

Bất kể là diễn hay thật, kế hoạch tìm hiểu thông tin tình cảm của phóng viên đã hoàn toàn bị hủy bỏ.

"Chúng tôi cũng muốn xem." Những người xung quanh lại phá lên cười.

Người đàn ông đứng bên trái Lục Hành Châu vỗ vai cố ý nói đùa, "Anh Lục, anh có muốn cho cô gái này một cơ hội hôn anh trong phần hai của phim không?"

"Cậu không biết anh Châu không bao giờ quay cảnh hôn sao?" Đạo diễn tổ C cười "Bao nhiêu năm rồi, cảnh hôn của anh ấy đều được quay theo kiểu lợi dụng góc quay. Quay cảnh hôn với anh ấy rất khó đó."

Sở Ca chớp chớp mắt, nụ cười trên mặt tắt ngấm, khẽ cất giọng để những người xung quanh nghe thấy giọng nói của chính mình, "Không phải hôn say đắm sao? Một cái ôm ấm áp thì sao? Ít ra cũng phải nắm tay chứ."

Không đợi người kia nói, cô lại thở dài, nhàn nhạt nói: "Sẽ không giống như ngày hôm nay, khi tôi cùng khung hình với thầy Lục, mấy người cũng có thể tưởng tượng ra một kịch bản mười ngàn từ gây cấn với tình tiết yêu hận đan xen phải không?"

Lục Hành Châu che giấu ý cười trong mắt, giơ tay che miệng hắng giọng, môi mỏng khẽ mở, "Buổi họp báo sẽ sớm bắt đầu, mời tất cả các chư vị truyền thông ổn định chỗ ngồi."

Vài người đi vào cùng anh cười nói giúp, ý bảo phóng viên ngồi xuống.

Các diễn viên chính đến trước đều nở nụ cười trên môi, và quay lại ngồi xuống.

"Đây là danh thiếp của tôi. Sẽ có một buổi thử vai vào thứ sáu tuần tới, cô có thể đến thử." Người đàn ông đi phía sau Lục Hành Châu lấy ra một tấm danh thiếp, thản nhiên đưa cho Sở Ca.

Sở Ca đứng lên hai tay nhận lấy danh thiếp, lặng lẽ liếc nhìn tên của đối phương, mỉm cười nói cảm ơn, "Cảm ơn đạo diễn Liễu đã chiếu cố, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ."

Trong nguyên tác, Liễu Tùng Văn là đạo diễn phim hành động nổi tiếng nhất trong giới, phim nào cũng có thể được khen ngợi, doanh thu phòng vé cao chót vót. Bất cứ nữ diễn viên nào cũng muốn hợp tác với anh ta.

Nhưng cô nhớ rõ trong truyện không có chuyện đạo diễn Liễu gửi danh thiếp cho nguyên chủ.

"Ngồi đi." Liễu Tùng Văn thoáng gật đầu, đuổi theo bước chân của Lục Hành Châu.

Các phóng viên và dàn diễn viên chính tại hiện trường nhìn Sở Ca, ánh mắt hâm mộ ghen tị, cũng có ánh mắt như không thể tin được, không che dấu được hưng phấn dưới đáy mắt.

Liễu Tùng Văn chủ động đưa danh thiếp cho diễn viên, mời đối phương đến thử sức, là lần đầu tiên.

Sở Ca không để ý, ngồi xuống, giơ tay lên sờ cái ót vẫn còn đau nhói, thấp giọng than đau.

Cô diễn viên cùng đoàn tình cờ nhìn lại mình, ánh mắt không còn hằn học mà càng thêm háo hức khó nắm bắt.

Sở Ca dời tầm mắt, rũ mắt ngồi xuống, cẩn thận phân loại một ít ký ức nguyên chủ để lại.

Hai nữ diễn viên này đã âm dương cách biệt từ khi nguyên chủ vào đoàn, vì sợ nguyên chủ cướp mất cơ hội nổi tiếng của họ.

Có thể tham gia đoàn phim 《 Cuồng Tín 》 để đóng cùng với ảnh đế, dù kỹ năng diễn xuất chưa đủ xem thì cũng có thể cọ xát một chút để được thơm lây, một khi được nhiều người biết đến sẽ có thể phất lên vào một ngày không xa.

Tuổi tác của nguyên chủ cũng trạc tuổi với bọn họ, các phân cảnh phim cũng không khác nhau lắm, là mối quan hệ cạnh tranh, các cô ấy nhằm vào cô để chèn ép với mục đích bảo vệ lợi ích của họ, ngăn chặn khả năng nổi tiếng của nguyên chủ hết sức có thể.

Nam diễn viên lúc trước căng thẳng như vậy, có lẽ bị hai người này xúi giục, mới cố ý làm cho nguyên chủ bị đau.

Tuy nhiên, hành động gửi danh thiếp của Liễu Tùng Văn vừa rồi đã ngay lập tức nâng cao địa vị của cô, thấy rằng cô sẽ có cơ hội rất lớn trong tương lai, không có gì ngạc nhiên khi thái độ của họ đã thay đổi.

Ai mà không muốn gặp một người dìu dắt mình, người sẽ giúp mình và thả mình bay lên trời?

Sở Ca âm thầm lắc đầu.

"Sở Ca, cô bị thương hả?" Nữ diễn viên nói cô ôm đùi của Lục Hành Châu mới được bố thí cho vai diễn này trìu mến ngồi bên cạnh nhiệt tình hỏi han, vẻ mặt quan tâm một cách giả trân đặc biệt rõ ràng, "Bạn diễn của cô đúng thật là không biết nặng nhẹ, cô có sao không?"

"Không sao, chỉ bị đau một chút." Sở Ca bình tĩnh trả lời cô ấy, thái độ không lạnh không nóng.

Nguyên chủ không quen cô ấy, chỉ biết cô ấy tên là Triệu Tuyền.

"Bị thương nhẹ cũng không thể coi thường được, nhất là bị thương ở đầu, lát nữa họp báo kết thúc cô nhớ đến bệnh viện kiểm tra, phòng ngừa lỡ bị gì." Triệu Tuyền thấy thái độ của cô có vẻ không muốn kết bạn với mình liền ngại ngùng nói xong, sau đó để lại phương thức liên lạc rồi miễn cưỡng quay lại chỗ ngồi.

Sở Ca nhìn xuống danh thiếp trong tay, bất giác nhếch miệng.

Giới giải trí này rất thực tế.

Trong giây đầu tiên, họ nóng lòng muốn bốc mộ tổ tiên của bên kia, giây tiếp theo, họ lại có thể trở thành người chị em tốt.

Khoảng năm phút sau, tất cả đều đã đến đông đủ chỉ trừ nữ chính.

Như trong nguyên tác, nữ chính không tham gia buổi họp báo này nhằm mục đích duy trì hình tượng nhân vật bí ẩn, không công khai thân phận cho đến khi công chiếu phim.

Đã đến giờ, buổi họp báo chính thức bắt đầu.

Là người sáng lập Điện ảnh và Truyền hình Hành Giả, Lục Hành Châu, đồng thời là diễn viên chính kiêm nhà sản xuất của phim, vừa mở miệng đã phải trả lời những vấn đề nóng hổi mà nữ chính không xuất hiện, kiểm soát nhịp độ của cuộc phỏng vấn trong suốt quá trình, và cung cấp cho các phóng viên truyền thông, những người đến tham gia báo cáo những điều thích hợp.

《 Cuồng Tín 》chủ yếu kể về câu chuyện của nhân vật nam chính và nhân vật phản diện, sau khi tận mắt chứng kiến ​​người mình thích bị bọn côn đồ bắt làm con tin và bị ám sát trên đường phố, họ đưa ra nhưng lựa chọn trái ngược nhau, chiến đấu với trí thông minh và lòng dũng cảm cho sự lựa chọn của chính họ.

Đây là một bộ phim hành động nhưng cũng có nhiều điểm khác biệt.

Nhân vật phản diện không hề biết đường lui mà phát tiết hận thù lên người nam chính sau đó tự tay kết liễu sinh mạng của mình để tránh bị pháp luật trừng trị.

Sở Ca một tay chống cằm, nhìn chằm chằm điện thoại di động chú ý vào mạng xã hội, kiên nhẫn chờ họp báo kết thúc.

Lục Hành Châu thực sự rất hấp dẫn, không có gì lạ khi có nhiều người trong lẫn ngoài giới giải trí nhớ thương anh, hơn nữa phần lớn người hâm mộ của anh ấy là nữ giới.

Tuy nhiên người hâm mộ của anh cũng rất kiêu ngạo, buổi họp báo hôm nay có rất nhiều bình luận được kiểm soát dưới phát sóng trực tiếp trên Weibo, nửa chữ cũng không đụng tới cô, vô cùng có tổ chức, kỷ luật.

Cô nhắm mắt cũng biết tại sao, đối mặt với chuyện này phản ứng tốt nhất là không phản ứng gì cả.

Buổi họp báo cuối cùng cũng kết thúc vào lúc 6 giờ 30 phút, Sở Ca như được đại xá, là người đầu tiên lao ra khỏi phòng họp báo, tư thế hoạt bát như một con thỏ.

Lục Hành Châu thu hết từng cử động của cô vào đáy mắt, khóe môi khẽ nhếch lên.

"Cô gái này rất thông minh." Liễu Tùng Văn cười nói, cúi đầu dọn tài liệu phỏng vấn trên bàn.

Khả năng phản ứng rất mạnh, khi nhìn vào thì trông mềm mại, nhưng lời nói lại không có cảm xúc. Kỹ năng diễn xuất cũng bắt mắt, chỉ cần mài dũa thêm chút nữa nói không chừng có thể trở thành một diễn viên thực lực.

"Hiếm khi thấy cậu khen người khác." Lục Hành Châu không mặc không nhạt đáp lại một câu, "Quay lại công ty họp báo cáo tiến độ. Phải chiếu trong ngày Quốc khánh. Ba tháng có hơi gấp."

Liễu Tùng Văn gật đầu, đứng lên đi với anh.

Bên ngoài hoàng hôn càng ngày càng xuống thấp, nằm trong khu công nghệ cao của thành phố điện ảnh và truyền hình, ngoại trừ mấy đoàn phim còn đang gấp rút quay cảnh đêm, xung quanh đều im lặng.

Sở Ca đi đến khu đậu xe để lấy xe, thì gặp phải Triệu Tuyền.

"Tối nay ăn cơm đi, tôi sống trên đường Trường Hồ, còn cô thì sao?" Triệu Tuyền cười rạng rỡ, "Xin lỗi, trước đây tôi đã hiểu lầm cô."

Bộ phim tiếp theo của Liễu Tùng Văn là một bộ phim hành động cổ trang, dự án này là một cái bánh siêu lớn trong giới. Anh ấy đã đích thân mời Sở Ca thử vai, nói không chừng Sở Ca cũng có thể giới thiệu thêm người, dù là nhân vật nhỏ trong phim đó cũng được.

Năng lực của giới điện ảnh cao hơn so với truyền hình, mình đã hợp tác với Lục Hành Châu, sau đó hợp tác với Liễu Tùng Văn, cho dù chỉ là vai phụ thì cũng khá hơn một chút.

Mình nên thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với Sở Ca sớm hơn.

Không biết lý do gì mà Sở Ca lấy được danh thiếp của Liễu Tùng Văn, dù sao cô ấy cũng là người được mời thử vai, đây là một cơ hội để mình kết giao.

"Không sao, chỗ của tôi khá ngược đường, chuyện ăn cơm thì để lần sau đi, dù sao tôi cũng có phương thức liên lạc của cô." Sở Ca uyển chuyển từ chối, cũng không để cho cô ấy cảm thấy khó chịu, cũng không tỏ rõ cô không muốn kết giao với cô ấy.

Bây giờ cô còn chưa quen thuộc với thế giới này, đột ngột đổi nghề thì không thực tế.

Thêm một người bạn là ít đi một kẻ thù.

"Vậy cô nhớ gọi cho tôi nhé, hẹn gặp lại." Triệu Tuyền khoát khoát tay, quay đầu đi lấy xe của mình.

Liễu Tùng Văn thành danh nhiều năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng mời nữ diễn viên nào đến thử vai

Hầu hết đều là sau khi dự án ra mắt, nhà sản xuất sẽ thông báo cho các công ty đưa các diễn viên phù hợp đến thử vai.

Nhận thấy thái độ trước đây của mình đối với Sở Ca quá mức tồi tệ, có hơi không lường trước được sự việc này.

Triệu Tuyền mở khóa lên xe, lòng thầm hối hận.

Không có mai mối, không có hậu thuẫn để được vào tổ phim, và cơ hội hợp tác với Liễu Tùng Văn trong những bộ phim cổ trang còn mỏng manh hơn cả việc Lục Hành Châu bị tung tin ẩn hôn.

Chiếc BMW mini màu trắng được lái ra ngoài, đi ra khỏi khu đậu xe.

Sở Ca cũng lên xe, khí thế ngẩng đầu, ưỡn cao ngực khi nói chuyện với Triệu Tuyền khi nãy cũng bị rút sạch, cả người không còn sức sống, cô bụm mặt gục trên tay lái, không tiếng động mà khóc.

Trước khi đi chơi vào buổi sáng, cô còn hứa với bố mẹ sẽ ăn đồ ăn Pháp vào buổi tối, đón gió tẩy trần cho anh cả. Đột nhiên bất ngờ như vậy, cô chỉ nhớ mình đã kéo người giám thị bên cạnh đi, tiếp theo là cơn đau dữ dội và bóng tối vô tận.

Cô nhớ bố mẹ, muốn nói với họ rằng cô chưa chết, mà đang ở một thế giới khác.

Cô muốn nói với họ rằng đừng buồn và hãy chăm sóc cơ thể của mình thật tốt.

Từ nay về sau, cô không còn cơ hội ỷ lại nũng nịu bên cạnh họ nữa, không còn cơ hội nữa.

Màn đêm càng ngày càng tối, sau khi tia sáng cuối cùng trên bầu trời biến mất, đèn đường bật sáng, mờ ảo chiếu vào buồng xe.

Sở Ca khóc đủ rồi, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đỏ hoe trong gương chiếu hậu, cố hết sức bình tĩnh cảm xúc, khởi động xe trở về thành phố.

Cô vẫn còn sống nên cảm thấy hạnh phúc.

Nói không chừng cũng có một linh hồn trong thân thể của cô, thay cô chăm sóc bố mẹ, thay cô sống thật tốt.

Thay cô tiếp tục yêu bố mẹ.

Trở lại thành phố, Sở Ca đến bệnh viện để kiểm tra, xác nhận vấn đề không lớn chỉ cần uống thuốc sẽ khỏi, lúc này cô mới nhớ tới chuyện ăn cơm.

Đã tám giờ tối, bãi đậu xe trước khu ngoại trú của bệnh viện trống trải, gió đêm hơi mát.

Gói bữa tối rồi lái xe trở về căn hộ do công ty cung cấp, có cuộc gọi từ điện thoại di động, tên ghi chú là cô Lưu xinh đẹp nhất.

Sở Ca nhìn chằm chằm màn hình một hồi, bật xi nhan bên phải, dừng lại, kết nối cuộc gọi, do dự nói: "Mẹ."

Là mẹ nuôi của nguyên chủ gọi tới.

"Tiểu Ca, mẹ ở bệnh viện chăm sóc bố con, tối nay con có thời gian không, con giúp mẹ đến Biệt thự số 6 ở Hạnh Lâm quét dọn một chút, chỉ cần quét dọn trước 12 giờ là được, lát nữa mẹ sẽ gửi mật khẩu nhà cho con." Giọng nói áy náy của mẹ nuôi truyền tới, "Bác sĩ chính phẫu thuật có một ca phẫu thuật, mẹ phải chờ."

Sở Ca bất giác mím khóe môi, đồng ý, "Mẹ gửi cho con đi, lát nữa con qua đó."

"Được, mẹ gửi mật mã cho con." Giọng nói của mẹ nuôi nhanh chóng vang lên.

Sở Ca miễn cưỡng cười một cái, cúp điện thoại, nghĩ đến bố mẹ ở hiện tại nước mắt lại không ngừng chảy xuống.

Một lát, sau, có tin nhắn từ WeChat gửi đến.

Cô bấm xem, lau nước mắt và xác nhận lại nội dung do mẹ nuôi gửi: Hạnh Lâm Biệt thự số 6, mật mã 100189.

Đây không phải là bất động sản của Lục Hành Châu sao? Trong nguyên tác không có cốt truyện như vậy, trí nhớ của cô luôn rất tốt, không có sai mà.

Hơn nữa, cô thật sự không muốn liên quan gì đến người này, càng cách xa anh ta càng an toàn.