Tội Nhân - Lạc Lý

Chương 6




Edit: Luna Tan

“Mộ Tịch, anh làm sao vậy?”. Tiểu Tuyết nhìn thấy gương mặt sưng đỏ của y liền vội vàng chạy tới.

“Gặp phải một tên bệnh nhân côn đồ!”. Kiếm Bình tức giận nói.

Ánh mắt cô tràn ngập lo lắng, y mau chóng mỉm cười trấn an: “Không sao đâu, có bác sĩ nào chưa từng một lần cãi nhau với bệnh nhân chứ?”.

“Vậy nên mình mới không muốn làm bác sĩ đó!”. Kiếm Bình cười nói: “Mộ Tịch không sao đâu em dâu, buổi trưa cậu ấy mới ăn được một chút, giờ để cậu ấy ăn thêm trước đã”. Tiểu bảo bối từ đâu chạy đến chen lời vào: “Ma ma, con cũng thấy đói bụng a~”.

“Tiểu Tĩnh ngoan, mẹ sẽ dọn cơm lên ngay đây, con chờ một chút nhé”. Cô đi đến bên cạnh vuốt khẽ lên khuôn mặt y rồi thở dài, xoay người vào phòng bếp.

“Mộ Tịch, gần đây thật ra đã xảy ra chuyện gì vậy?”. Buổi tối khi đã chăn ấm nệm êm, Tiểu Tuyết mới lên tiếng hỏi.

“Chuyện gì là sao?”

Cô vươn người ngồi dậy: “Không đúng, nhất định anh đang giấu em chuyện gì đó, từ trước đến nay anh chưa từng đánh nhau với người khác, cũng chưa từng gây gổ với bệnh nhân bao giờ, hai việc này chắc chắn có liên quan đến nhau!”.

Lâm Mộ Tịch âm thầm cười khổ thầm nghĩ vợ mình quả thật là người phụ nữ sắc sảo nhưng trên mặt vẫn không đổi sắc: “Em nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là mới chuyển đến nơi này chưa lâu, vẫn chưa thích ứng được thôi”.

“Chúng ta chuyển đến đây cũng đã một năm rồi…… như thế nào còn chưa thích ứng được?”

Phụ nữ thật là… thật biết cách khiến người khác đau đầu mà!

“Còn nữa, gần đây anh thường xuyên gặp phải ác mộng, còn nhiều hơn cả lúc trước… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“… Không có gì, chỉ là công việc không được như ý cho lắm, tậm trạng không tốt nên mới đánh nhau với người ta. Đang từ trên mây rớt thẳng xuống nơi này… thật sự vẫn chưa thể chấp nhận được. Gần đây anh thường nhớ tới công việc trước kia…”. Y ôm Tiểu Tuyết vào lòng nói: “Ở thành phố lớn tuy rằng thu nhập cao nhưng chi tiêu cũng rất tốn kém, không giống ở đây……nhưng như vậy cũng tốt”.

Cô vòng tay ôm lại: “Chỉ cần cả nhà chúng ta hạnh phúc bên nhau là được rồi… Hôm nay em đến làm ở công ty mới, công việc đúng là vô cùng bận rộn nhưng môi trường làm việc lại rất được. Em đã cùng người ta ký hợp đồng một năm, nếu làm tốt có thể sẽ được ký tiếp. Kể từ giờ chúng ta không cần phải lo lắng quá nhiều, anh đừng để ý những chuyện đã qua nữa”.

Đừng để ý nữa…

Trên đường đi đến bệnh viện, Lâm Mộ Tịch vẫn nghĩ tới lời nói tối qua của vợ mình. Tiểu Tuyết nói không sai, chỉ cần cả nhà có thể hạnh phúc bên nhau đã là tốt lắm rồi.

Vừa mới bước vào nơi làm việc, mọi người trong viện đều đổ dồn nhìn về phía y. Đến cửa phòng, cậu bác sĩ thực tập Lý Nhan ấp a ấp úng nói: “Thầy Lâm, viện trưởng gọi thầy lên gặp đấy…”.

“Được rồi”. Lâm Mộ Tịch khoác áo blouse trắng vào, vội vàng đi tới phòng viện trưởng.

“Không biết viện trưởng tìm cháu có việc gì không?”

“Tiểu Lâm à…”. Viện trưởng liếc mắt nhìn y, do dự một lúc rồi mới nói: “Cậu và cái vị Mạnh tiên sinh kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sáng sớm hôm nay, ngài thị trưởng có gọi điện tới nói Mạnh tiên sinh đang rất tức giận……”.

Y yên lặng quay đầu sang hướng khác, có những chuyện không thể giải thích rõ ràng, ví dụ như cái chết của Mạnh Vãn Hinh.

“Tiểu Lâm, cậu cũng biết đấy…… Những người có thân phận như Mạnh tiên sinh, người như chúng ta không thể dễ dàng đắc tội được đâu. Anh ta đến đầu tư vào cái thị trấn nhỏ bé này đã là một việc thiện rất lớn rồi, vị trí chủ tịch tập đoàn Hoàng Đại cho dù ở trong hay ngoài nước lớn như thế nào cậu cũng……”.

“Hoàng Đại? Anh ấy là chủ tịch tập đoàn Hoàng Đại sao?”. Y mơ hồ hỏi lại người trước mặt.

“Nếu không cậu nghĩ tại sao cậu ta lại có cái giá đắt như vậy?”. Viện trưởng lắc lắc mái đầu đã ngả màu hoa râm.

Lâm Mộ Tịch ảm đạm gật gật: “Thật xin lỗi, lời chú nói cháu đã hiểu, từ giờ cháu sẽ chú ý hơn”.

“Còn nữa…… Mạnh tiên sinh muốn cậu tối nay đến biệt thư riêng để khám, thấy bảo cổ cậu ta lại bị đau nữa, tuy nhiên…… Nhưng dù sao ở đây y thuật của cậu vẫn là tốt nhất. Đây là địa chỉ cậu ta đưa tới”

Trong đầu một mảnh trống rỗng, đưa tay nhận lấy tờ giấy kia.

Buổi tối? Biệt thư riêng?

Y cầm chặt tờ giấy trong tay, bước ra khỏi phòng, trang giấy trắng đã bị vò nát đến thảm thương.

“Tiểu Tuyết, hôm nay anh phải đến khám tại nhà cho một chủ đầu tư mới của bệnh viện…… Cũng không biết ông ấy mắc phải bệnh gì, tối nay chưa chắc sẽ về được. Hôm nay Tiểu Tĩnh không có tiết học ngoại khóa, em đến đón con sớm một chút nhé”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ôn nhu săn sóc. Sau khi ngắt máy, y nhét điện thoại vào túi, hai tay đẫm mồ hôi lạnh nắm chặt lấy vô lăng.

Con đường này có chút quen quen…… Y cười khổ lái thẳng về phía trước, đưa xe đỗ vào ga ra.

Hai chiếc ô tô hai bên đều thuộc vào hàng nhãn hiệu nổi tiếng, vừa mới dừng lại liền có người đi tới mở cửa thay y.

“Bác sĩ Lâm, đã lâu không gặp, cậu vẫn xinh đẹp như ngày nào~”. Y ngẩng đầu lên, người đứng bên cạnh chính là Tiểu Nhị, ánh mắt bỡn cợt đang đảo loạn trên người y.

Lâm Mộ Tịch xấu hổ nghiêng đầu tránh sang hướng khác.

“Hôm nay cậu đến đây với tư cách bác sĩ, vậy mời đi hướng này”

Dọc theo hoa viên, ngang qua vòi phun nước, y kinh ngạc nhìn khung cảnh xa hoa tách rời khỏi cái thị trấn nhỏ bé, giản dị này. Tiểu Nhị bĩu môi khinh thường: “Thế này đã là gì, so với mấy biệt thự khác của đại ca thì thứ này chẳng đáng là bao. Ở cái nơi tồi tàn này không tìm nổi cái gì tốt cả, chỉ đành tùy tiện lắp đặt vài thứ khang trang lại đôi chút, dù sao cũng không nán lại nơi này quá lâu”.

Không nán lại quá lâu? Chỉ mới chìm vào suy nghĩ một lúc đã tới nơi rồi.

Đi đến căn phòng ở tầng hai, Tiểu Nhị gõ gõ cửa: “Đại ca, Bác sĩ Lâm đã đến rồi”.

Trong phòng truyền ra âm thanh lười biếng: “Vào đi”.

“Làm việc cho tốt nha”. Tiểu Nhị thâm ý mỉm cười.

Lâm Mộ Tịch đưa tay đẩy cửa, Mạnh Vãn Đình đang mặc một chiếc áo ngủ màu vàng nhạt ngồi trên ghế dựa bên cửa sổ, trong tay cầm một tờ báo…

“Mau tới xem qua cho tôi một chút, cổ lại thấy đau rồi”

Y bước đến bên cạnh, đặt hòm thuốc xuống mặt đất. Mạnh Vãn Đình khi ở nhà rất khác so với bình thường, không còn một thân màu đen thẳng tắp, không có vệ sĩ đi theo bên cạnh, khuôn mặt cũng nhu hòa hơn đôi chút làm bớt đi phần nào cảm giác áp bách thường ngày. Mái tóc anh hơi rối, cả người lười biếng nằm tựa lên ghế giống như không hề có một chút công kích nào cả.

Lâm Mộ Tịch không lên tiếng, đi thẳng đến phía sau bắt đầu kiểm tra.

“Vẫn là chỗ đau lần trước, cứ mát xa cho tôi một lúc là được”. Mạnh Vãn Đình nhắm mắt lại hưởng thụ.

Trong lòng y thoáng chốc thả lỏng, có lẽ anh ta thật sự chỉ gọi y tới để khám bệnh.

Vứt bỏ tạp niệm chất chứa trong đầu, Lâm Mộ Tịch đặt hết tâm tư vào việc trị liệu. Một giờ mau chóng qua đi, đang chuẩn bị dừng tay lại thì Mạnh Vãn Đình đột nhiên lên tiếng: “Cứ tiếp tục đi, khi nào tôi nói thì mới được dừng!”.

“Mạnh tiên sinh, phương pháp trị liệu này không nên thực hiện quá lâu……”

“Cậu không nghe thấy gì sao?”. Âm thanh trầm thấp đầy uy hiếp.

Chỉ cần anh không sợ đau thì tôi sẽ tiếp tục. Lâm Mộ Tịch giữ nguyên lực đạo tiếp tục mát xa tiếp, vốn cứ nghĩ rằng cùng lắm chỉ nửa giờ nữa Mạnh Vãn Đình sẽ kêu y dừng lại, thế nhưng anh ta dường như đang ngủ…… Hai giờ nữa lại qua đi, nháy mắt đã tới chín giờ, cả cánh tay y như muốn rã rời, vừa mỏi vừa nhức, ngón tay không còn chút sức lực nào nữa, khắp người đổ đầy mồ hôi, ngay cả trên kính cũng lấm tấm hơi nước.

Cắn chặt môi dưới không muốn để cho Mạnh Vãn Đình nghe thấy hơi thở bất ổn của mình.

“Chịu không nổi nữa?”. Anh ta chậm rãi mở ra hai mắt.

“Nếu Mạnh tiên sinh chịu không nổi nữa, tôi sẽ dừng lại”. Lâm Mộ Tịch cố tình chỉnh lại lời nói của anh.

Mạnh Vãn Đình từ từ ngồi dậy, không thèm nhìn mà giáng thẳng một cái tát tới.

Y vội nghiêng đầu né tránh.

Ánh mắt đen kịt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào mình khiến Lâm Mộ Tịch không khỏi lùi về phía sau mấy bước.

“Mạnh tiên sinh, nếu như ngài cảm thấy phiền, tôi xin phép được về trước”

Anh ta khẽ cười: “Bác sĩ Lâm thật là ngây thơ, cậu nghĩ tôi vì cái gì mới phải lặn lội ngàn dặm xa xôi đến cái thị trấn heo hút này hả?”.

Cố gắng đè nén sợ hãi không ngừng dâng lên, chậm rãi di chuyển về phía lò sưởi bên cạnh……

“Tội lỗi cậu đã gây ra, phải tự tìm cách mà trả!”. Mạnh Vãn Đình từng bước, từng bước tiến đến. Y cắn chặt môi, xoay người nắm lấy giá nến quăng mạnh về phía người kia, sau đó lập tức nhanh chân chạy về phía cửa…