Tội Nhân - Lạc Lý

Chương 42




Edit: Luna Tan

“Mộ Tịch… Mau chạy đi!”. Mạnh Vãn Đình hô to một tiếng cũng là lúc gậy thứ hai rơi xuống đập trúng vai anh.

Đứa bé trong ngực run đến lợi hại, y liếc mắt nhìn anh rồi lập tức quay đầu chạy thẳng ra ngoài. Cô bé rất nặng, trong khi liều mạng chạy trốn, tâm trí y lại toàn hiện lên hình ảnh của Mạnh Vãn Đình.

Đột nhiên trước mặt lao tới một cái bóng quen thuộc.

“Đại ca đâu rồi?”. Chu Cẩm Hoa lo lắng hỏi.

Lâm Mộ Tịch còn chưa kịp lên tiếng lên tiếng, phía sau đã bắt đầu truyền đến tiếng lôi kéo truy hô của dân làng đuổi đến. Chu Cẩm Hoa vội vàng liếc y một cái rồi xông về hướng ồn ào kia.

Y ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ, nháy mắt toàn thân phát lạnh như đông cứng. Ánh sáng mờ ảo trải xuống mặt đất, mơ hồ thấy được người kia một thân máu me đầm đìa…

Đột nhiên thân thể trong lòng bật run lên, y cúi xuống nhìn: “Tiểu Tĩnh?”.

Đôi tay run rẩy chậm rãi nâng đầu đứa bé lên nhưng hé ra lại là một khuôn mặt hoàn toàn lạ lẫm.

Nỗi thất vọng như thủy triều ập đến nhấn chìm tất cả, hết thảy trước mắt đều trở nên một mảnh mơ hồ, chỉ còn lờ mờ thấy được hình dáng trước mắt mình.

Không phải Tiểu Tĩnh của y…

Lâm Mộ Tịch bất lực ngồi phịch xuống buông đứa bé trong lòng ra, đau đớn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn xa lạ.

Phía sau có người chạy đến tóm lấy tay y kéo lê trên mặt đất, rất nhanh một người khác vội vàng đoạt lấy đứa bé trong tay ra, đứa nhỏ bị dọa giật mình sợ tới mức nức nở lớn tiếng òa khóc.

Một cú đấm mạnh mẽ chớp nhoáng giáng xuống trên mặt, Lâm Mộ Tịch mất đà chao đảo ngã về phía sau, hoàn toàn không muốn chống cự. Tâm trí một mảnh trống rỗng, bộ dáng thất thần lại một lần nữa bị kéo lết vào ngôi nhà vừa mới trốn khỏi, đẩy ngã sõng xoài trên mặt đất.

Phía trước là một thân hình mềm oặt đang bị hai cha con nhà kia giữ chặt lấy.

Y bỗng nhiên trợn tròn hai mắt.

Máu trên đầu Mạnh Vãn Đình đang từng giọt nhỏ xuống, chảy qua đôi mắt, lăn dài đến tận dưới cằm. Máu tươi tràn cả vào khóe mắt, thế nhưng người kia cũng không hề chớp mi một cái.

Xung quanh dân làng đang túm tụm kéo nhau đến xem kịch vui nhưng Lâm Mộ Tịch không còn tâm trí để ý tới bọn họ nữa, trong mắt chỉ thấy duy nhất khuôn mặt nhuốm máu của Mạnh Vãn Đình, đôi mắt yên lặng dịu dàng nhìn y, không hề có lấy một tia trách cứ.

Anh điên rồi… Lâm Mộ Tịch thì thào tự nói với bản thân mình.

Chu Cẩm Hoa không rõ từ đâu chạy vọt về phía hai cha con người kia nhưng rất nhanh liền bị kéo ngược trở lại.

Vương Cường nhìn dân làng, miễn cưỡng nở nụ cười rồi đi về phía Mạnh Vãn Đình.

Lúc này y mới nhìn rõ, quần áo của anh sau vụ xô xát đều đã rách toạc, một chân khuỵu xuống giống như bị thương, toàn bộ sức nặng thân thể đều đổ dồn xuống chân còn lại, hai tay bị hai người kia túm lấy kéo sang hai bên, bộ dáng vô cùng thê thảm. Trong nháy mắt, ký ức xưa kia phút chốc tràn về, người đàn ông hung tàn, mạnh mẽ ngày nào giờ đang bị đè xuống trước mặt, nỗi thống cùng khuất nhục của anh khiến y không sao chịu nổi.

Cho dù người đó là Mạnh Vãn Đình, người đã gây ra cho biết bao đau đớn, y cũng không bao giờ hy vọng anh sẽ gặp phải những chuyện như thế này.

“Buông anh ấy ra!!”. Lâm Mộ Tịch đột nhiên gào thét.

Các thôn dân nháy mắt đều đổ dồn tầm nhìn về phía y, Vương Cường vội vàng khoát khoát tay ý muốn ngăn y lại.

Chỉ duy có Mạnh Vãn Đình nhìn y mỉm cười, máu tươi chảy ròng trên khuôn mặt phá lệ trở nên vô cùng tuyệt đẹp.

Lâm Mộ Tịch dùng hết sức lực đẩy mạnh kẻ đang giữ chặt mình ra, một mực chạy vọt tới trước mặt anh nhưng liền lập tức bị kéo trở lại.

“Lâm tiên sinh, hãy giữ tỉnh táo!”. Vương Cường một bên trấn tĩnh nói.

“Nhưng Mạnh Vãn Đình, anh ấy…”

“Mộ Tịch, nghe lời Vương đại ca”. Chu Cẩm Hoa lên tiếng nhắc nhở.

Y nhìn qua khuôn mặt rướm máu của Mạnh Vãn Đình, rốt cuộc đành phải nhịn xuống, lùi về phía sau một bước.

Cô bé mà y tưởng lầm là Tiểu Tĩnh giờ đã trở lại trong tay nhà đó. Nhìn kỹ mới thấy cô bé này so với Tiểu Tĩnh của y có vẻ lớn hơn đôi chút, dáng người rất gầy nhưng đôi mắt lại vô cùng minh mẫn. Mặt mũi đứa nhỏ trước sau đều là nước mắt, phải đợi một hồi mới có thể trấn tĩnh lại.

Người đàn ông kia kéo cô bé đến, lớn tiếng quát tháo, la hét với bọn họ mấy lời mà y không hiểu được, bộ dáng trông vô cùng tức giận. Đứa nhỏ kia chỉ yên lặng cúi đầu để mặc ông ta kéo trước lôi sau.

Mấy người dân làng buông Chu Cẩm Hoa ra, anh liền lập tức chạy đến bên cạnh y, còn Vương Cường thì đi vào phòng nói chuyện với hai cha con bọn họ.

“Không sao chứ?”. Chu Cẩm Hoa nhẹ giọng hỏi, anh mắt lại dán chặt trên người Mạnh Vãn Đình chưa từng rời khỏi.

“Không sao… Tôi không có việc gì”

Dứt lời, hai người cùng chuyển tầm mắt về phía cha con cái người đang cầm gậy guộc bẩn thỉu hướng về phía Vương Cường khoa chân múa tay. Mà ông chỉ một mực yên lặng lắng nghe.

Ước chừng khoảng hai mươi phút qua đi, hai người nọ rốt cuộc không muốn nói thêm gì nữa, lúc này Vương Cường mới chậm rãi mở miệng.

Không biết mấy người trao đổi với nhau điều gì nhưng nhìn giọng điệu Vương Cường tuy chậm rãi lại vô cùng hữu lực.

Sau khi nghe xong một hồi, sắc mặt hai người kia cũng dần trở nên hòa hoãn. Cuối cùng buông lỏng tay ra giải phóng cho Mạnh Vãn Đình.

Người kia không còn bị níu giữ, thân thể liền có chút lảo đảo. Vương Cường vừa định đưa tay ra đỡ thì anh đã đứng vững trở lại, mắt không rời hướng về phía y đi tới. Chân trái có chút run rẩy nhưng lại như cũ vững vàng bước đến, quần áo rách nát dao động để lộ ra bả vai một mảng bầm dập, xanh tím cường kiện, hữu lực ôm chặt lấy y.

Lâm Mộ Tịch không biết nên làm gì, chỉ đứng yên để mặc cho anh ôm lấy.

“Mộ Tịch… “. Người kia thì thào từng chữ, từng chữ nhớ kỹ tên y.

Chờ đến lúc Lâm Mộ Tịch khôi phục lại lý trí, các thôn dân ở đây đã đứng kéo nhau nghẹn ngào thổn thức nhìn hai người bọn họ.

Y vội vàng đẩy Mạnh Vãn Đình ra, không ngờ lại đụng trúng vết thương của anh liền vội vàng hô lên một tiếng, đưa người ra đỡ.

Vương Cường thấy vậy đưa tay muốn giúp nhưng ngay lập tức bị anh cự tuyệt, Mạnh Vãn Đình giống như động vật không xương sống một mực lắt lẻo bám riết trên người y nặng trĩu khiến Lâm Mộ Tịch ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn vô cùng.

“Dìu anh trở về đã, chỗ này cứ giao cho bọn họ là được”

Chu Cẩm Hoa mỉm cười gật gật đầu, ra vẻ vô cùng yên tâm nhìn bọn họ.

Trên đường đi, cả nửa người anh đều cố hết sức dựa sát vào y, vị máu tanh nồng trên đầu chảy xuống dính lên mặt Lâm Mộ Tịch có chút nhớp nháp, một loại cảm giác khác thường đột nhiên kéo đến.

“Sao em không nói gì?”. Anh nhẹ giọng hỏi.

Y chỉ yên lặng đỡ lấy người anh, không hề lên tiếng.

Mạnh Vãn Đình đột nhiên dừng lại, nâng mặt y lên.

“Anh định làm gì?!”

Đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn y, dưới ánh trăng mờ ảo liền trở nên lấp lánh mê người: “Mộ Tịch, vừa rồi tôi thật sự cảm thấy rất hạnh phúc”.