Tội Nhân - Lạc Lý

Chương 28




Edit: Luna Tan

“Mộ Tịch, vừa rồi tôi gọi cho Chu Cẩm Hoa, cậu ấy nói sẽ nhanh chóng liên lạc với người nhà của em”

Sáng sớm tỉnh lại, toàn thân vẫn còn đau nhức nằm trong lòng Mạnh Vãn Đình, y mơ mơ màng màng mở mắt như không muốn tin nhìn người trước mặt.

Mạnh Vãn Đình nhẹ vuốt mấy lọn tóc rối của y cười: “Sao vậy? Vui đến mức choáng váng sao?”.

“… Cám ơn… Đã phiền đến anh rồi”

“Đừng có khách khí như vậy, chắc khoảng một lát nữa Chu Cẩm Hoa sẽ gọi lại. Chúng ta trước đi ăn gì đó, tiện thể ngồi chờ luôn cũng được”

Cư xử với y ôn nhu như vậy, nếu không phải có âm mưu to lớn ẩn giấu phía sau chẳng lẽ là… Thích y sao? Bằng không với loại người như anh, làm đến nước này thực không hề dễ.

Bởi thân thể của Lâm Mộ Tịch không được khỏe lắm nên bữa sáng được người làm chuẩn bị mang đến tận giường, là cháo hoa.

“Sáng sớm vẫn nên ăn nhẹ một chút, đến trưa sẽ dẫn em đi dùng bữa bên ngoài, thuận tiện chúng ta dạo chơi Hương Cảng luôn, khỏi cho đến lúc đi cùng Tiểu Tĩnh hỏi gì em cũng không biết”

Y kinh ngạc ngẩng đầu: “Anh sao?”.

“Có tôi ở đây sẽ khiến con bé không được thoải mái”. Mạnh Vãn Đình nói: “Sao vậy? Muốn tôi đi cùng sao? Đợi đến lần tới sẽ đưa em đi đến những nơi khác”.

“Cám ơn anh”

“Từ giờ đừng nói những lời khách sao như vậy nữa, được không?”

Lâm Mộ Tịch cẩn thận quan sát từng sắc thái, ánh mắt, cử chỉ của anh mong tìm ra một chút sơ hở nào đó.

Đáng tiếc, cái gì cũng không tìm thấy.

Từ bộ dáng điên cuồng khi mới gặp mặt, rồi ngày càng ra vẻ lãnh khốc lạnh lùng, cho đến nét ôn nhu của hiện tại, Mạnh Vãn Đình thay đổi chóng vánh như vậy khiến y thật sự rất khó tiếp thu được.

Nhìn Lâm Mộ Tịch vẫn cứ do dự, anh tự mình cầm lấy chén bát nói: “Đồ ăn sắp nguội rồi, mau ăn thôi!”.

Còn chưa dứt lời liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Mạnh Vãn Đình lắc lắc trước mặt y: “Em xem, là Chu Cẩm Hoa gọi đến!” rồi mới bắt máy.

“Thế nào? Mọi việc vẫn thuận lợi cả chứ?”

Không biết đầu dây bên kia nói những gì nhưng sắc mặt của Mạnh Vãn Đình ngày càng trở nên nghiêm trọng, lòng y thoáng chốc cũng thắt lại.

Anh đột nhiên quay sang hỏi: “Tên bạn lỗ mãng kia của em tên gì? Số điện thoại bao nhiêu?”.

Y run rẩy: “Đã xảy ra chuyện gì?”.

“Không có gì hết, Hạ Tuyết không có nhà nên muốn gọi cho bạn em thử xem sao… Yên tâm, sẽ không gây phiền phức cho cậu ta”

Lâm Mộ Tịch bán tính bán nghi nói ra tên và số điện thoại của Dung Kiếm Bình, anh liền lập tức báo lại.

Cúp máy xong, Mạnh Vãn Đình mới thoải mái nói: “Khi nào liên lạc được, Chu Cẩm Hoa sẽ sớm gọi lại cho chúng ta”.

Chưa tới năm phút đồng hồ sau, điện thoại lại một lần nữa đổ chuông, anh liền vội vàng bắt máy, ngữ khí dồn dập, tuyệt không giống bộ dáng như không có chuyện gì: “Thế nào rồi?”.

Lâm Mộ Tịch đứng bật dậy, thấp thỏm nắm lấy tay áo anh: “Rốt cuộc đã có chuyện gì?”.

“Mộ Tịch, em bấm giúp tôi số của người bạn kia”

Mạnh Vãn Đình đưa điện thoại cho y, ngón tay ấn xuống dãy số của Dung Kiếm Bình. Một hồi chuông reo, đầu kia liền có người bắt máy, y nhỏ giọng hỏi: “Kiếm Bình?”.

Thanh âm rống giận lập tức truyền tới: “Mộ Tịch, cậu mau chuyển máy cho tên khốn nạn kia nghe!”.

Không cần hỏi y cũng biết rõ “Tên khốn” mà Dung Kiếm Bình nhắc tới là ai.

Đưa điện thoại lại cho anh, trong mắt y đều là những tia khẩn cầu.

Khẩn cầu điều gì? Ngay cả chính y cũng không biết, đầu óc hoàn toàn trống rỗng quan sát sắc mặt của Mạnh Vãn Đình.

Anh đưa mắt nhìn qua rồi cầm lấy máy trả lời: “Tôi là Mạnh Vãn Đình”.

Tiếng nói trong điện thoại phát ra rất lớn trong căn phòng yên lặng đến ngay cả y cũng nghe rõ mồn một.

“Tên chết tiệt! Anh một mực giam giữ Mộ Tịch không chịu buông tha, Tiểu Tuyết ngay cả một người quan tâm cũng không có, kết quả… kết quả là…”

Giọng nói Dung Kiếm Bình phút chốc trở nên nghẹn ngào, người kia trấn định tinh thần hỏi lại: “Kết quả làm sao?”.

“Kết quả ba ngày trước tan học không thấy Tiểu Tĩnh đâu cả, con bé đã mất tích rồi!”

……

Thời gian đột nhiên giống như ngừng lại, Lâm Mộ Tịch chỉ vẻn vẹn duy nhất nghe thấy câu nói của cùng của Dung Kiếm Bình lởn vởn bên tai.

Mất tích… Tiểu Tĩnh mất tích… Tiểu Tĩnh đã…

Một câu lại một câu cứ lập đi lập lại trong đầu khiến y cơ hồ muốn phát điên lên.

Y đã từ bỏ hết thảy mọi thứ, tất cả cũng chỉ vì muốn bảo vệ Tiểu Tĩnh…

Con bé mất tích rồi!

Hai mắt co rút lại, tâm thần hoảng hốt siết chặt lấy tay áo Mạnh Vãn Đình, sau đó liền bị ôm chặt vào lòng. Đầu tựa lên trước ngực anh, trước mắt một mảnh mông lung đen kịt.

Mạnh Vãn Đình dường như đang cố nói gì đó, bàn tay vỗ vỗ lên vai y nhưng Lâm Mộ Tịch hoàn toàn không nghe thấy thứ gì cả, trong đầu chỉ hiển hiện lên bốn từ.

Tiểu Tĩnh mất tích…

Tiểu Tĩnh mất tích…

Giống như ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của con bé, y vội vàng ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, hương thơm mời vừa rồi còn thoang thoảng trước mũi nháy mắt liền không một chút tung tích.

“Tiểu Tĩnh, bảo bối của tôi…”. Lâm Mộ Tịch lẩm bẩm liên hồi, cũng không biết khuôn mặt mình đã trở nên trắng nhợt, méo mó từ bao giờ.

“Bốp!”. Một cái tát thật mạnh giáng xuống mặt, lỗ tai ông ong khó chịu khiến cho ý niệm trong đầy lập tức biến mất.

Y ngẩng đầu nhìn người vừa mới đánh mình.

Mạnh Vãn Đình!

Nhìn không rõ biểu tình của người kia, chỉ thấy cánh tay vẫn còn giơ lên lấp lửng trong không trung.

“Rất đáng đánh!”. Giọng nói Lâm Mộ Tịch giống như xa xôi vạn dặm, lại quanh quẩn trong phòng tuyệt vọng, thê lương.

“Em tỉnh táo lại đi”

“Thì ra đây mới chính là mục đích của anh…”. Y lẩm bẩm: “Thì ra là vậy… Quả nhiên rất lợi hại…”.

Mạnh Vãn Đình nhìn y bắt đầu trở nên điên dại liền giữ lấy khuôn mặt kia bắt phải đối diện với mình: “Mau tỉnh táo lại!”.

Lâm Mộ Tịch si ngốc cười, ánh mắt nồng đậm bi thương: “Tôi không thể nào… tỉnh táo được nữa…”.

“Ba ba, ba ba…”

Âm thanh non nớt vọng đến, ai đó đang gọi y.

Lâm Mộ Tịch vội vàng đưa mắt tìm kiếm, không có ai cả.

“Tôi nghe thấy giọng Tiểu Tĩnh…”

“Ở đây không có bất cứ âm thanh nào cả, em nghe nhầm rồi”. Mạnh Vãn Đình lạnh lùng nói.

“Vậy sao?”. Y cúi đầu: “Không thể nào…”.

Nhéo mạnh lên mặt mình.

“Đau!”

“Em muốn làm gì?”. Mạnh Vãn Đình bị dọa nhanh chóng túm chặt hai tay y lại.

“Tôi chỉ muốn biết có phải mình đang mơ… Thì ra không phải…”